Chương 18: Tâm Cơ Xuất Hiện

“Cha, người là cha, Vãn Sương thật sự rất nhớ người.” Tiêu Vãn Sương thực kích động, lúc nhìn Tiêu Cảnh Nhiên vẻ mặt có chút quấn quýt.

“Vãn Sương, con mấy năm nay sống có tốt không?” Tiêu Cảnh Nhiên hỏi.

Nữ nhi của ông cùng Tinh Dao, Vãn Sương hiện giờ đã lớn như vậy rồi.

“Vãn Sương sống rất tốt.” Tiêu Vãn Sương bộ dáng muốn nói lại thôi rồi lại không muốn làm Tiêu Cảnh Nhiên khó xử.

Tiêu Cảnh Nhiên thấy biểu tình của Tiêu Vãn Sương, liền cảm giác cô nữ nhi thứ tư này của ông hình như đang giấu giếm cái gì đó, rồi lại không muốn làm ông khó xử.

Hai cha con hàn huyên đã lâu. Sau khi ra khỏi Cẩm Viên, Tiêu Vãn Sương về tới viện tử của bản thân nàng, mà Tiêu Cảnh Nhiên lại âm thầm phái Lý tổng quản đi theo nàng.

Lý tổng quản vẫn luôn đi theo Tiêu Cảnh Nhiên cũng không hiểu hết chuyện trong phủ. Lý tổng quản âm thầm đi theo Tiêu Vãn Sương, tới viện tử của Tiêu Vãn Sương, không khỏi có chút tức giận.

Đường đường đích tiểu thư phủ Thừa tướng, vậy mà lại ở nơi rách nát như vậy, mà đích tiểu thư này cũng chỉ có một nha hoàn vụng về theo bên người.

Thẩm Mính Hương quả nhiên là thiên vị, Nữ nhi của bà ta ở viện tử tráng lệ huy hoàng, hắn nghĩ cho dù tứ tiểu thư này tốt xấu gì cũng có thể ở một biệt viện lịch sự tao nhã. Ai biết viện tử tứ tiểu thư ở thế mà còn không tốt bằng chỗ ở của hạ nhân.

Lý tổng quản trở về, đem hết thảy bẩm báo với Tiêu Cảnh Nhiên.

Tiêu Cảnh Nhiên nghe Lý tổng quản bẩm báo việc này, tức giận đánh nát chén trà quý trong tay.

Tiêu Cảnh Nhiên bảo Lý tổng quản phái người gọi Thẩm Mính Hương tới.

Thẩm Mính Hương vừa xuất hiện, Tiêu Cảnh Nhiên liền tặng cho Thẩm Mính Hương một bạt tai. Thẩm Mính Hương trên mặt hiện ra năm dấu ngón tay của Tiêu Cảnh Nhiên.



Thẩm Mính Hương đau đến rơi nước mắt, hốc mắt hồng lên hỏi, “Lão gia, ông vì sao muốn đánh thϊếp thân, thϊếp thân làm sai cái gì.”

“Ngươi còn có mặt mũi hỏi, ngươi đối đãi với Vãn Sương như thế nào?” Tiêu Cảnh Nhiên trên người tản ra ý lạnh.

Tiêu Cảnh Nhiên nói ra sự thật Tiêu Vãn Sương ở trong viện tử rách nát. Nữ nhi của ông sao có thể ở lại nơi như thế kia? Nếu để người trong triều biết nữ nhi ông ở trong viện tử lụi bại, sẽ nhìn Tiêu Cảnh Nhiên ông thế nào.

Tiêu Vãn Sương? Thẩm Mính Hương oán hận nghĩ, tình cảnh Tiêu Vãn Sương như thế nào lão gia làm sao biết được, chẳng lẽ là Tiêu Vãn Sương đến trước mặt lão gia tố cáo bà ta? Cho rằng mình là Hàn Vương phi tương lai liền ghê gớm. Đợi trở về bà ta nhất định phải trừng trị nha đầu kia một trận.

“Lão gia, trời đất chứng giám, thϊếp thân sao có thể không đối tốt với Vãn Sương chứ, chỉ là việc trong phủ quá nhiều, thϊếp thân đối với Vãn Sương cũng là nhất thời sơ sót.” Thẩm Mính Hương giải thích, trong lòng lại nghĩ cách nào hại chết Tiêu Vãn Sương. Bà ta trước kia dung túng Tiêu Vũ Ninh hạ độc Vãn Sương, chính là để Tiêu Vãn Sương sớm chết đi, đừng ở trong phủ chướng mắt bà ta. Ai biết nha đầu kia mệnh cứng, hiện tại còn êm đẹp sống sót.

Tiêu Vãn Sương hiện giờ cần phải sống, bà ta còn cần Tiêu Vãn Sương thay Vũ Ninh của bà ta gả cho Vương gia tàn phế kia.

“Nếu ngươi không lo liệu được chuyện trong phủ thì giao quyền quản gia ra đi, an tâm chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ, về sau việc lớn nhỏ trong phủ đều do Đào Hoàn xử lý.” Tiêu Cảnh Nhiên lạnh lùng nói.

Tam di nương Đào Hoàn? Dựa vào đâu mà để cho tam di nương Đào Hoàn nắm quyền quản lý việc trong phủ, Thẩm Mính Hương thực không cam lòng.

Tiêu Vãn Sương ở trong viện nghe Thanh Lăng nói chuyện tiếp diễn sau đó, cong môi cười, không ngờ Thẩm Mính Hương thế mà lại không chịu nổi sức ép như vậy, lần đầu giao đấu, Thẩm Mính Hương đã rơi xuống thế hạ phong.

Luận về tâm cơ Thẩm Mính Hương vậy mà lại không so được với tam di nương Đào Hoàn, còn có tứ di nương Đường Bích Lạc.

“Không ngờ tứ tiểu thư lợi hại như vậy, vừa ra tay đã khiến cho Thẩm Mính Hương ngã nhào.” Thanh Lăng vẻ mặt có ý chế nhạo, thủ đoạn của tứ tiểu thư này vẫn hơi quá đơn giản.

“Ta đây chỉ là tâm cơ nhỏ thôi, vẫn còn non, ta luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.” Tiêu Vãn Sương ẩn ẩn có lo lắng.

Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương ở chung nhiều năm, Thẩm Mính Hương vẫn luôn suy đoán chuẩn xác tâm tư Tiêu Cảnh Nhiên. Lần này Tiêu Cảnh Nhiên tuy rằng thực tức giận, khó bảo đảm ngày nào đó Tiêu Cảnh Nhiên lại bị Thẩm Mính Hương dỗ ngọt đến xoay quanh.