Chương 37: Không Thể Mềm Lòng

Mộc Chi Đào thở dài, đứa trẻ không có mẹ thật đáng thương, có mẹ kế lại càng đáng thương. Mẹ kế sẽ chỉ thương nữ nhi của chính mình, sao có thể thương nữ nhi người khác chứ?

Mộc Chi Đào kéo tay Tiêu Vãn Sương nói, “Vãn Sương muội muội, hết thảy đều sẽ tốt lên, thừa tướng đại nhân nhất định làm chủ cho muội.”

Tiêu Vãn Sương đáy lòng cười lạnh, Tiêu Cảnh Nhiên này khi nào suy nghĩ cho nàng. Tiêu Cảnh Nhiên đối với nàng áy náy cùng yêu thương chỉ là nhất thời. Chỉ cần Tiêu Cảnh Nhiên vừa thấy Thẩm Mính Hương, liền giống như bị rót canh mê hồn, không nhớ nổi đứa nữ nhi ruột này.

Bà vυ" nàng đã từng nói, Tiêu Cảnh Nhiên cùng mẫu thân nàng Bạch Tinh Dao cảm tình rất sâu, không có lý nào Tiêu Cảnh Nhiên lại lãnh đạm với nàng như vậy.

Giữa Tiêu Cảnh Nhiên cùng Bạch Tinh Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, những việc này nàng nhất định phải biết rõ ràng. Hay là người Tiêu Cảnh Nhiên yêu thực lòng kỳ thật là Thẩm Mính Hương? Mẫu thân nàng kỳ thật là quân cờ của Tiêu Cảnh Nhiên?

Tiêu Vãn Sương bày ra bộ dáng rất buồn phiền nói, “Có lẽ đây là mệnh của ta, ta nhận.”

Nàng trong lòng nghĩ chính là, nếu có thể gả cho Kỳ Liên Hàn thì mệnh này cũng thật sự quá tốt, nàng nguyện ý gả cho Kỳ Liên Hàn.

Tiêu Vãn Sương cùng Mộc Chi Đào tay nắm tay vẫn luôn ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện, Du Nhi cùng Thanh Lăng còn có tiểu nha hoàn của Mộc Chi Đào thì chậm rì rì đi theo phía sau.

Du Nhi đỏ hồng hốc mắt, tiểu thư nhà nàng quá đáng thương, vậy mà còn muốn thay tam tiểu thư gả cho Hàn Vương tàn phế kia.

Thanh Lăng một bụng tức giận, nếu nữ tử nào có thể gả cho chủ thượng bọn họ chính là người đó có phúc. Còn nữa, Tiêu Vãn Sương này, rõ ràng có cơ hội gả cho chủ thượng, nàng còn không biết hưởng phúc.

Tiêu Cảnh Nhiên thực tức giận đi vào viện tử của Thẩm Mính Hương, muốn tìm Thẩm Mính Hương tính sổ.

Thẩm Mính Hương thấy Tiêu Cảnh Nhiên tới vui mừng quá đỗi, lão gia chính là đã lâu không tới viện tử của mình.

Thẩm Mính Hương nhiệt tình đón chào, “Lão gia, ngài đã tới.”



Tiêu Cảnh Nhiên lạnh lùng nói, “Thẩm Mính Hương, ngươi đến tột cùng rắp tâm cái gì? Thế mà định để Vãn Sương thay Vũ Ninh gả cho Hàn Vương.”

Thẩm Mính Hương trong mắt rưng rưng nói, “Lão gia, ngài trong lòng chỉ nghĩ đến nữ nhi của Tinh Dao tỷ tỷ cùng người khác sinh ra, nhưng ngài có nghĩ tới nữ nhi của chúng ta hay không a! Nữ nhi chúng ta xinh đẹp, tâm tư nhân từ, lại phải gả cho Vương gia tàn phế không thể đi lại kia.”

Một câu nữ nhi của Tinh Dao cùng người khác sinh ra làm tâm Tiêu Cảnh Nhiên đau đớn, ông không thể tiếp tục mềm lòng với Tiêu Vãn Sương nữa. Ông đối tốt với Bạch Tinh Dao như vậy, Bạch Tinh Dao thế mà lại phản bội ông, cùng người khác sinh con, ông còn ngốc đến độ thay người khác nuôi nữ nhi .

Tiêu Cảnh Nhiên thấy Thẩm Mính Hương mắt hàm lệ trong lòng liền áy náy, nói, “Phu nhân, đây là Thánh Thượng tứ hôn, ta lại có cách nào khácc? Ngươi để Vãn Sương thay Vũ Ninh xuất giá, chúng ta đây chính là tội khi quân a!”

Hàn Vương tính tình bạo ngược, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa ghét nhất chính là nữ nhân. Trước kia, có người từng đưa nữ nhân cho Hàn Vương, lại bị Hàn Vương tra tấn thê thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Cảnh Nhiên cũng không đành lòng, ông không đành lòng để cô nữ nhi ông vẫn luôn yêu thương trong lòng bàn tay gả cho Hàn Vương, nhưng ông không có cách nào khác. Ông đành phải lừa dối chính mình, gả Vũ Ninh cho Hàn Vương là vì chính nàng. Chính là ông không thể vẫn luôn lừa dối bản thân a!

Thẩm Mính Hương trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Lão gia, để Tiêu Vãn Sương thay Vũ Ninh gả cho Hàn Vương, nếu Thánh Thượng bởi vậy sự mà tức giận, chúng ta liền đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu Tiêu Vãn Sương.”

Tiêu Cảnh Nhiên có chút do dự không ngờ tới, “Phu nhân, như vậy không tốt đâu, lỡ như chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, Vãn Sương là nữ nhi ta, ta chẳng phải là muốn mạng nữ nhi của ta?”

Thẩm Mính Hương nói, “Lão gia, ta cũng rất muốn Tinh Dao tỷ tỷ là trong sạch, ta cũng muốn Vãn Sương là nữ nhi lão gia, nhưng năm đó lão gia ngài là tận mắt nhìn thấy Tinh Dao tỷ tỷ cùng gian phu ở bên nhau a!”

Thẩm Mính Hương trong lòng vui mừng, Tiêu Vãn Sương này lớn lên vừa không giống Bạch Tinh Dao, vừa không giống lão gia, đây không phải rõ rành rành làm lão gia hoài nghi nàng không phải nữ nhi ông.

Tiêu Cảnh Nhiên nhớ tới, năm đó hắn bắt gian Bạch Tinh Dao cùng tình nhân của bà tại giường, không bao lâu sau Bạch Tinh Dao có thai. Hơn nữa thời điểm Vãn Sương sinh ra, tính ngày Vãn Sương rõ ràng chính là có vào lúc Bạch Tinh Dao cùng người khác trộn lẫn. Ông bỗng nhiên cảm giác tồn tại của Tiêu Vãn Sương ghê tởm tựa như nuốt phải ruồi bọ vậy.

Tiêu Cảnh Nhiên mặt vô biểu tình, lạnh lùng nói, “Vậy làm theo ý ngươi, để Tiêu Vãn Sương thay Vũ Ninh của chúng ta gả cho Hàn Vương, chuyện về sau đều do Tiêu Vãn Sương chịu trách nhiệm.”