Chương 41: Thừa Tướng Bị Bệnh

Tiêu Vũ Ninh đối với lời nói của Tiêu Vãn Sương khinh thường. Khiến mẫu thân vui vẻ, Tiêu Vãn Sương lại không phải nữ nhi ruột của mẫu thân.

“Tứ muội muội, muội nghĩ nhiều rồi, mẫu thân không phải không thích muội, mẫu thân chỉ là nghiêm khắc một chút, muội đừng để trong lòng.” Tiêu Vũ Ninh ngữ khí ôn nhu nói.

Tiêu Vãn Sương thực bình tĩnh kể ra chuyện trước kia: “Lúc ấy ta thật sự thực ghen ghét với tỷ tỷ, mẫu thân thương tỷ hơn thương ta nhiều.”

Hiện tại Tiêu Vãn Sương đã không để tâm đến loại sự tình này, nàng sẽ không tìm cảm giác tồn tại gì đó ở chỗ Thẩm Mính Hương nữa.

“Tứ muội muội, đừng nói như vậy, mẫu thân từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng với mấy người chúng ta.” Tiêu Vũ Ninh đương nhiên biết người Thẩm Mính Hương thiên vị nhất luôn là mình, ngoài miệng lại vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiêu Vãn Sương cười nhạt, “Hiện tại ta không nghĩ như vậy nữa, bởi vì khi đó tỷ tỷ rất ưu tú, mà ta lại cái gì cũng không biết, mẫu thân theo lẽ thường thương yêu nhất hẳn vẫn là tỷ tỷ.”

Tiêu Vãn Sương trong lòng biết, tâm Thẩm Mính Hương vẫn luôn thiên vị, thiên vị con cái của mình là chuyện thường tình, nhưng vì thế mà muốn hại người khác thì thật quá đáng.

Tiêu Vũ Ninh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, Tiêu Vãn Sương không có tâm cơ sâu như vậy, vẫn là tâm tính trẻ con. Nhưng đối với biểu hiện xuất sắc của Tiêu Vãn Sương trên tiệc mừng thọ Thái Hậu, trong lòng nàng thế nào cũng không thấy thoải mái.

Vừa trở lại phủ Thừa tướng, liền truyền đến một tin tức, Tiêu thừa tướng bị bệnh.

Tiêu Cảnh Nhiên nằm trên giường, làm bạn bên cạnh ông có Thẩm Mính Hương, còn có Sở tổng quản.

Thừa tướng bị bệnh, hạ nhân phủ Thừa tướng vô cùng lo lắng đi mời đại phu, khám ra kết quả đều là bệnh cũ của Tiêu thừa tướng phát tác, một đám đại phu lại không thể đúng bệnh hốt thuốc.

“Một đám đều là lang băm.” Thẩm Mính Hương đuổi hết đại phu xem bệnh cho Tiêu Cảnh Nhiên ra ngoài.

Thẩm Mính Hương nghĩ, lúc này Mộc Thượng Hành cũng đã trở lại rồi, “Đi, gọi Mộc Thượng Hành đến cho bổn phu nhân.”



Trước kia Tiêu thừa tướng bị bệnh đều là Mộc Thượng Hành khám, Thẩm Mính Hương vẫn luôn xem Mộc Thượng Hành là nô tài mà sai phái, hơn nữa còn là một nô tài không trả tiền.

Mộc Thượng Hành vẫn luôn sống nhờ ở phủ Thừa tướng, sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, tuy rằng y thuật cao minh, những người ở phủ Thừa tướng này lại không để hắn vào mắt. Hắn muốn rời khỏi phủ Thừa tướng, tuy rằng hắn ở Thái Y Viện bổng lộc ít ỏi không đủ để mua nhà bên ngoài, nhưng thuê một căn nhà lại không thành vấn đề.

Nếu không phải vì muội muội hắn Mộc Chi Đào, hắn đã sớm rời đi. Mộc Chi Đào sống nhờ ở phủ Thừa tướng, cũng coi như là tiểu thư phủ Thừa tướng. Tương lai lại nhờ Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương thu xếp một mối hôn sự tốt, sẽ hay hơn để muội muội hắn đi theo hắn ca ca này.

Tiêu Vãn Sương cùng Tiêu Vũ Ninh trở lại phủ, trực tiếp chạy tới phòng Tiêu Cảnh Nhiên.

“Cha.” Giọng nói Tiêu Vũ Ninh mềm mại vô cùng dễ nghe.

Trên giường Tiêu Cảnh Nhiên sắc mặt tái nhợt, thân mình còn tản ra mùi khó ngửi.

Tiêu Vũ Ninh vốn định tiến về phía trước, tỏ vẻ hiếu thảo một chút. Nhưng mùi gay mũi khó ngửi kia, vẫn là khiến Tiêu Vũ Ninh ghét bỏ lùi về sau hai bước.

Tiêu Cảnh Nhiên hữu khí vô lực nói một tiếng, “Đứa con ngoan”.

Mộc Thượng Hành bắt mạch cho Tiêu Cảnh Nhiên, lắc lắc đầu, nhìn dáng vẻ tình huống không phải quá tốt.

Tiêu Vãn Sương thấy Tiêu Cảnh Nhiên sinh bệnh, trong lòng rất khó chịu. Rốt cuộc đó vẫn là thân sinh phụ thân của nàng, nàng không thể làm làm ngơ được.

Tiêu Vãn Sương lo lắng hỏi, “Mộc thái y, cha ta hiện tại thế nào?”

Mộc Thượng Hành tuy rằng trẻ tuổi, rốt cuộc là người lăn lộn trong cung, tự nhận mắt nhìn người vẫn thực chuẩn. Hắn thấy dáng vẻ Tiêu Vãn Sương nôn nóng lo lắng, vừa nhìn liền cảm thấy tứ tiểu thư này là thật sự quan tâm Tiêu thừa tướng, không phải giả vờ, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với nàng.

Mộc Thượng Hành trả lời, “Thừa tướng đại nhân đây là bệnh cũ, vẫn nên dùng phương thuốc ban đầu ta viết cho thừa tướng đại nhân, chỉ là bệnh lần này của thừa tướng đại nhân có chút nghiêm trọng, cần phải thêm một vị thuốc, mới có thể bảo đảm thừa tướng đại nhân hoàn toàn khỏe lại.”