Chương 47: Mẹ Kế Tới

Tiêu Vãn Sương nghĩ thầm, với tình cảnh hiện giờ của nàng còn chưa đối phó được Thẩm Mính Hương, cho nên nàng tìm một người, thay nàng đối phó với Thẩm Mính Hương, người này chính là Mộc Chi Đào.

Du Nhi nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Tiểu thư, đã nhiều ngày Chi Đào tiểu thư chăm sóc lão gia rất là tận tâm tận lực, hôm nay ta nhìn thấy Chi Đào tiểu thư, Chi Đào tiểu thư tiều tụy hơn không ít.”

Du Nhi nghĩ thầm, Chi Đào tiểu thư này thật đúng là thiện lương, thừa tướng đại nhân bị bệnh nhiều ngày, Chi Đào tiểu thư vẫn luôn hầu hạ bên người thừa tướng đại nhân.

Tiêu Vãn Sương cười cười, xem ra Mộc Chi Đào này đối với Tiêu Cảnh Nhiên thật đúng là có tình, chẳng qua tình cảm của Mộc Chi Đào với Tiêu Cảnh Nhiên còn trộn lẫn dã tâm muốn trèo cao của Mộc Chi Đào.

Nàng muốn biến Mộc Chi Đào thành một thanh kiếm sắc trong tay mình, dùng Mộc Chi Đào thanh kiếm sắc này đối phó với Thẩm Mính Hương còn có Đường Bích Lạc.

“Tiểu thư, phu nhân tới xem ngài.” Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Hoa Tiêu.

Thẩm Mính Hương vào phòng Tiêu Vãn Sương, Hoa Tiêu cũng ân cần vào trong phòng.

“Mẫu thân, ngài đã tới.” Tiêu Vãn Sương cung kính hành lễ với Thẩm Mính Hương.

“Phu nhân, ngài ngồi, nô tỳ pha trà cho ngài.” Hoa Tiêu nịnh nọt nói.

Thẩm Mính Hương nhìn thoáng qua nha hoàn Hoa Tiêu bà ta sắp xếp cho Tiêu Vãn Sương, Hoa Tiêu là một đứa bớt lo, bà ta hoàn toàn có thể yên tâm. Một nha hoàn khác bà ta sắp xếp, Mai Ngữ, là kẻ tâm tư nặng, cũng không biết có thể dựa vào không.

Thẩm Mính Hương thuận thế ngồi trên ghế dựa trong phòng Tiêu Vãn Sương. Bà ta sửa lại thái độ nghiêm khắc ngày xưa với Tiêu Vãn Sương, vẻ mặt từ ái nhìn Tiêu Vãn Sương, “Vãn Sương, mấy ngày nay vất vả cho con, con thật là đứa con hiếu thảo.”

“Mẫu thân, Vãn Sương không vất vả, vì phụ thân, cho dù hy sinh tánh mạng Vãn Sương, Vãn Sương cũng nguyện ý.” Tiêu Vãn Sương ngoan ngoãn nói.



Hoa Tiêu dùng lá trà tốt nhất pha thật tốt, bưng tới, cung cung kính kính dâng lên cho Thẩm Mính Hương, “Phu nhân, mời dùng trà.”

Thẩm Mính Hương tiếp nhận trà Hoa Tiêu pha, tinh tế nếm thử, thật đúng là trà ngon, không ngờ Nhã Phong các vậy mà lại có lá trà tốt như vậy.

Thẩm Mính Hương sắc mặt khó coi, lão gia thật là quá sủng ái Tiêu Vãn Sương, cái gì tốt cũng đưa trước cho Nhã Phong các của Tiêu Vãn Sương, kể cả lá trà tốt nhất này.

“Mộc Thượng Hành nói, ngoại trừ Hạ Linh Thảo, còn cần máu của con cái ruột thịt của phụ thân con làm thuốc dẫn, cho nên mẫu thân tới, là tìm con hiến một chút máu.” Thẩm Mính Hương vẻ mặt khó xử nói.

Du Nhi nghe lời Thẩm Mính Hương nói, sắc mặt biến đổi, Thẩm Mính Hương nữ nhân xấu xa này, lại đánh chủ ý lên đầu tiểu thư nhà nàng, quá đáng giận.

“Phu nhân, vì sao nhất định phải là máu của tứ tiểu thư, mà không phải máu của tam tiểu thư hoặc là của nhị công tử chứ?” Du Nhi nổi giận đùng đùng bênh vực kẻ yếu Tiêu Vãn Sương nói.

Thẩm Mính Hương nhìn Du Nhi bộ dáng vô lễ trong lòng bất mãn, quá làm càn, một nha hoàn dám đối nghịch với bà ta.

Thẩm Mính Hương đè nén lửa giận trong lòng nói với Tiêu Vãn Sương, “Vũ Ninh tỷ tỷ của con vì lo lắng cho phụ thân con đã nhiều ngày nay vẫn bị bệnh, còn về nhị ca con cái đứa không biết cố gắng kia chết sống cũng không chịu hiến một chút cho phụ thân con.”

“Vì phụ thân thân thể có thể sớm ngày khỏi hẳn, Vãn Sương nguyện ý góp một phần sức lực nhỏ bé.” Tiêu Vãn Sương mặt ngoài tuy rằng ngoan ngoãn đồng ý, đáy lòng lại cười lạnh, cần máu của con cái ruột Tiêu Cảnh Nhiên làm thuốc dẫn, Thẩm Mính Hương luyến tiếc nữ nhi mình bị thương, Tiêu Túc lại chết sống không chịu, liền đến phiên nàng, phải không?

Thẩm Mính Hương đối với thái độ nghe lời của Tiêu Vãn Sương thực vừa lòng, ngay sau đó, gọi Triệu ma ma quản sự Nhã Phong các tới, “Triệu ma ma, ngươi đi chuẩn bị những thứ ta đã nói.”

Triệu ma ma liền chuẩn bị chén và chủy thủ sắc bén đặt trong khay bưng tới.

Thẩm Mính Hương một ánh mắt ra hiệu, Triệu ma ma kéo tay áo Tiêu Vãn Sương lên, cầm lấy chủy thủ cắt một đường trên cánh tay trắng nõn của Tiêu Vãn Sương, máu tươi từ cánh tay Tiêu Vãn Sương chảy vào trong chén màu trắng ……