Chương 8: Gặp Lại Tra Nam

Giữa Tiêu Cảnh Nhiên và Bạch Tinh Dao đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Vãn Sương suy tư. Tuy rằng đang ở Đại Phật Tự cũng vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện giữa Tiêu Cảnh Nhiên cùng Bạch Tinh Dao.

Đi vào Đại Phật Tự đã lạy Bồ Tát, sau đó Du Nhi liền theo Tiêu Vãn Sương ở Đại Phật Tự khắp nơi hỏi thăm về chuyện của Tiêu Cảnh Nhiên cùng Bạch Tinh Dao.

Mấy canh giờ không thu hoạch được gì, Tiêu Vãn Sương có chút phát điên.

Tiêu Vãn Sương cảm giác tra sai phương hướng rồi, nàng không nên ở Đại Phật Tự điều tra chuyện của Tiêu Cảnh Nhiên cùng Bạch Tinh Dao, mâu thuẫn giữa Tiêu Cảnh Nhiên và Bạch Tinh Dao là ở sau khi thành thân, nàng hẳn phải âm thầm điều tra ở phủ Thừa tướng mới đúng, Tiêu Vãn Sương trong lòng có tính toán.

“Vãn Sương tiểu thư, thật trùng hợp, không ngờ lại ở chỗ này gặp được nàng.” Đang lúc Tiêu Vãn Sương tinh thần hoảng hốt, một giọng nam ôn hòa dễ nghe làm đứt đoạn suy nghĩ của nàng, làm nàng nháy mắt bừng tỉnh.

Nam tử thình lình xuất hiện trước mắt nàng thế mà lại là kẻ thù của nàng Kỳ Liên Thành.

Tiêu Vãn Sương cảm giác như có một cây đao chọc thẳng vào tim nàng.

Kỳ Liên Thành, là Kỳ Liên Thành. Nàng không đi tìm Kỳ Liên Thành báo thù, Kỳ Liên Thành vậy mà lại tự mình tìm tới cửa.

Ha hả, thật buồn cười là lời nói cũng giống y hệt kiếp trước, chẳng qua thay đổi địa điểm. Kiếp trước là ở Lâm An Tự lần đầu gặp gỡ, mà một đời này lại đổi thành Đại Phật Tự, thật là oan gia ngõ hẹp.

“Ngươi là người phương nào, vì sao lại biết ta?” Tiêu Vãn Sương yểu điệu cười với người trước mắt, nàng dùng tươi cười để che giấu ý hận ngập trời của chính mình.

Nam nhân này đã từng làm nàng yêu đến xương tủy, lại cô phụ nàng, hại chết nàng. Nàng thật muốn hỏi hắn, hắn vì sao phải tàn nhẫn như vậy?

Nàng vì hắn đào tim đào phổi, có chỗ nào có lỗi với hắn.

Đại Phật Tự đã từng là nơi Tiêu Cảnh Nhiên cùng Bạch Tinh Dao gặp gỡ lần đầu, không nghĩ tới đời này vậy mà lại là nơi nàng cùng đại cừu nhân hại chết nàng Kỳ Liên Thành gặp gỡ lần đầu.

“Ta là Tam hoàng tử, năm trước ở tiệc mừng thọ phụ thân nàng, đã từng nhìn thấy nàng.” Kỳ Liên Thành vẫn duy trì ý cười ôn hòa.



Tiêu Vãn Sương trong lòng hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới đến cả câu thứ hai vẫn giống như đúc.

Kỳ Liên Thành tinh tế đánh giá Tiêu Vãn Sương, tuy rằng bộ dáng cũng coi như không tồi, chẳng qua hắn lại không thể nào thích Tiêu Vãn Sương. Tiêu Vãn Sương này không có mỹ mạo hơn người, không đáng khiến hắn chú ý tới nàng.

Tiểu nữ hài Huỳnh Nhi đã từng cứu hắn mới là tình cảm chân thành trong lòng hắn, Huỳnh Nhi là hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng hắn, về phần Tiêu Vãn Sương chỉ xứng làm quân cờ cho hắn.

Tiểu Huỳnh Nhi lớn lên thật đẹp, về sau trưởng thành nhất định là một tiên tử rơi vào phàm trần.

Kỳ Liên Thành trước sau nhớ mãi không quên tiểu Huỳnh Nhi xinh đẹp.

“Hóa ra là Tam hoàng tử, Vãn Sương ra mắt Tam hoàng tử.” Tiêu Vãn Sương thi lễ. Nàng nhìn chằm chằm túi da xem như không tồi của Kỳ Liên Thành. Nàng kiếp trước đến tột cùng là mê luyến Kỳ Liên Thành ở điểm nào? Kỳ Liên Thành so với Kỳ Liên Hàn thật là kém xa. Nếu nói anh tuấn vẫn là Kỳ Liên Hàn anh tuấn hơn.

Nhớ tới Kỳ Liên Hàn, Tiêu Vãn Sương giảo hoạt cười, nàng trộm quả Cửu Diệp của Kỳ Liên Hàn, đại ca nàng lại đánh ngất Kỳ Liên Hàn, không biết Kỳ Liên Hàn tỉnh lại sẽ tức giận đến thế nào. Nghĩ tới bộ dáng Kỳ Liên Hàn tức giận, trong lòng nàng cảm giác sảng khoái gấp bội. Kiếp trước hắn khi dễ nàng như vậy, kiếp này liền cho hắn chút giáo huấn.

Kỳ Liên Hàn, nàng sao lại nhớ tới Kỳ Liên Hàn, nàng không muốn lại nghĩ đến hắn nữa.

Kỳ Liên Thành nghĩ đến trước kia quân sư Lôi Minh từng nói với hắn, Tiêu Vãn Sương trời sinh phượng mệnh, về sau sẽ trợ giúp cho hắn hoàn thành nghiệp lớn. Khi đó Tiêu Vãn Sương còn nhỏ tuổi, mới mười tuổi. Hiện giờ Tiêu Vãn Sương mười bốn tuổi, mắt thấy sắp cập kê, là lúc hắn ra tay.

Theo hắn biết, Tiêu Vãn Sương ở Tiêu phủ cũng không được sủng ái, thiếu sự yêu thương, hắn không tin nàng sẽ không bị ôn nhu của hắn đả động.

Kỳ Liên Thành hạ quyết tâm, nhất định phải làm Tiêu Vãn Sương động tâm với hắn, như vậy Tiêu Vãn Sương mới có thể dùng hết sức lực trợ giúp hắn.

“Vãn Sương, ta đưa nàng đi dạo xung quanh đi.”

Kỳ Liên Thành dùng hai mắt tràn đầy nhu tình si ngốc nhìn Tiêu Vãn Sương.