Chương 4: Lấy Tim Đổi Trọng Sinh ( Hai )

Lúc này, nàng như một khối ngọc còn chưa được điêu khắc, thâm tàng bất lộ, chưa ai biết đến.

Nàng nhớ rỏ năm nàng mười tuổi, vào một ngày thu mát mẻ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nàng cùng các vị tiểu thư du hồ, ngắm hoa, ngâm thơ, viết câu đối. Cũng tại lần đó, nàng thể hiện tài năng, giành được danh hiệu đệ nhất tài nữ. Năm nàng mươi hai tuổi, ngũ quan nẩy nở, dung mạo kiều mỵ lại thêm xưng danh tài nữ, nàng được phong ban danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Nếu như nàng sớm thấu hiểu, hư danh đó sẽ mang đến nhiều tai ương, nàng tình nguyện tầm thường cả đời, còn hơn bị người khác dùng làm đá kê chân, sau khi đạt được mục đích liền bị vứt bỏ như giày rách.

L*иg ngực trống rỗng nhắc nhở nàng kiếp trước nàng đã phải thống khổ ra sao, nàng đã phải trả giá lớn như thế nào để được trọng sinh, nếu không trả thù nàng làm sao có thể đối mặt với những người đã hết lòng yêu thương mình? Làm thế nào đối mặt với hài tử chưa được tượng hình đã bị người mổ bụng lấy ra? Làm sao xứng với thứ đã không còn tồn tại trong l*иg ngực nàng?.

“Tiểu uyên ương, ngươi sao vậy? Ta cảm thấy từ khi ngươi bị rơi xuống hồ được cứu lên, liền trở nên kỳ quái, nếu là trước kia, ngươi sẽ không để ta hồ nháo, sẽ không khách khí mắng ta hồ nháo đi, ngươi không phải là sinh bệnh chứ?”. Thân là Binh Bộ thượng thư nữ nhi, Đỗ Kiều Mộc tính tình ngay thẳng lại rất thông minh, nàng như thế nào không phát hiện hảo bằng hữu của mình đã thay đổi chứ?.

Trước kia, tiểu uyên ương luôn thích ngửa đầu xem người, trên mặt mang luôn theo ngạo khí, thanh lãnh cao ngạo, khuynh quốc khuynh thành, khí chất độc đáo, tính tình bá đạo, luôn tùy hứng. Nhưng từ sau khi nàng rơi xuống hồ được cứu lên, liền bệnh một khoãng thời gian, sau đó Đỗ Kiều Mộc liền cảm thấy tiểu uyên ương không còn giống như trước, ánh mắt luôn mang theo một cổ tang thương không hợp tuổi.

Chẳng lẽ là lần trước rớt trong hồ bị lưu lại di chứng?

Đỗ Kiều Mộc liền cho là như vậy, nhưng nàng làm sao có thể nghĩ tới Hoa Diên là trọng sinh lại lần nữa, tính tình so với trước kia dĩ nhiên là bất đồng.

“Ngươi cũng cho rằng ta là không cẩn thận bị rớt xuống hồ sao? Ngươi chẳng lẽ không biết ta sợ nước, cho nên cũng chưa bao giờ tới gần bờ hồ sao?”. Hoa Diên nhớ rất rỏ, kiếp trước vào năm nàng chín tuổi, nàng bị rơi vào trong hồ, sau khi được cứu lên liền bệnh suốt gần nữa năm mà di chứng bệnh còn dai dẵng đến tận bây giờ. Mà người cứu nàng chính là Hoa Nguyệt Phỉ lớn hơn nàng ba tuổi. Bởi vì nàng ta không màng đến nguy hiểm, liều mạng nhảy xuống hồ cứu nàng lên, nên từ đó một nữ nhân không một ai nhớ dần dần được mọi người xem trọng, cũng chính vì sự việc này, một đích trưởng nữ cơ hồ đã bị lãng quên - Hoa Nguyệt Phỉ - lần nữa được xuất hiện trước mặt mọi người.



Hiện tại nghĩ đến, nàng liền biết đây là một âm mưu được an bài cẩn thận. Bất quá, nàng chỉ là một khối đá kê chân cho Hoa Nguyệt Phỉ, nhưng nàng lại ngu ngốc xem nàng ta như thân tỷ tỷ của mình. Khi mẫu thân chuẩn bị trang sức xiêm y cho nàng, nàng sẽ làm mẫu thân chuẩn bị cho nàng ta – hảo tỷ tỷ của nàng một tương tự. Ai có thể nghĩ đến, một nữ tử trông nhu nhược vô hại, tựa một đóa sen trắng tinh khôi, lại là một con bò cạp đội lớp người, tâm địa độc ác, khánh trúc nan thư ( ý nói: tội ác quá nhiều, không thể tả cho hết ).

“Lại có người lớn mật như thế dám đem ngươi đẩy vào trong hồ? Rốt cuộc là ai mà dám to gan như thế? Tiểu uyên ương ngươi có đem sự việc này bẩm báo với phụ mẫu ngươi không? Nhất định tướng gia trừng phạt thích đáng kẻ này. Lần này ngươi vận khí tốt, được tỷ tỷ ngươi cứu lên nhưng ai biết được lần sau liệu có may mắn như thế không? Nhất định phải truy ra ác nhân kia, quyết không thể để người này lưu lại trong phủ được. Nếu ngươi không dám nói cùng tướng gia, ta sẽ nói, cho dù phụ thân ta có cấm túc ba tháng ta cũng tình nguyện…”. Đỗ Kiều Mộc nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu liền tràn ngập phẫn nộ.

“ Bình tĩnh một chút, Kiều Mộc, ý tứ ngươi, ta hiểu. Nhưng sự việc đã trôi qua một khoãng thời gian quá dài rồi, hiện tại cho dù ta có nói ra thì mấy ai sẽ tin ta? Mặc cho có tin ta thì manh mối đâu mà tra ra? Còn có, nếu cứ cắn không buông chuyện đó ta cho rằng chúng ta nên giăng lưới bắt cá lớn sẽ có ý tứ hơn. Kiều Mộc, ngươi thấy sao?” Đối với ánh mắt tín nhiệm không chút nghi ngờ kia, trong lòng Hoa Diên cảm thấy thật ấm áp.

Kiếp trước, chỉ vì Hoa Nguyệt Phỉ không thích Đỗ Kiều Mộc, Hoa Diên đối với nàng rất lạnh nhạt, mỗi lần nhìn thấy nàng đều tránh đi rất xa, mà hiện giờ nghĩ đến, Hoa Diên cảm thấy mình rất buồn cười. Đẩy người bằng hữu đối đãi thiệt tâm với mình ra xa, lại thân cận cùng sài lang độc thú, nàng làm người thật thất bại a!

“Giăng lưới bắt cá lớn? Nghe rất thú vị a, bất quá ta càng muốn biết là ai đem ngươi đẩy xuống nước?” Thấy nàng kiên trì muốn biết chân tướng, nếu không đem chuyện này nói ra, Đỗ Kiều Mộc nhất định sẽ ngủ không yên.

Ai đã đẩy nàng xuống nước sao?

Đáy mắt Hoa Diên liền hiện lên một mạt lạnh lẽo, nhớ đến thân ảnh xuyên y phục màu trắng kia, đáy mắt nàng toát lên một cổ hàn khí nồng đậm: “ Ngươi nghĩ xem, ta rơi xuống nước, ai sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất? Kiều Mộc, nguoi nói xem nếu ta rơi xuống nước mà bị đuối chết thì sẽ như thế nào?

Đỗ Kiều Mộc vừa nghe Hoa Diên nói, lập tức thất thần, là một cô nương thông minh, nếu không , thì sao trong Đỗ phủ đông đảo tôn tử, tôn nữ, chỉ có độc nhất nàng lại được trưởng bối sủng ái. Nhớ lần trước khi đến Tướng phủ, nàng nhìn thấy Hoa Diên nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh cơ hồ như không còn sinh khí, nàng liền vô cùng phẫn nộ.