Chương 11

Tài xế hết kiên nhẫn rồi, đưa ra tối hậu thư: "Không có tiền thì xuống xe, đừng có lãng phí thời gian của cả xe!"

Sắc mặt Giang Yến đen sì.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị tài xế mắng anh ba lần liên tiếp, mà lại không đáp trả được.

Tất cả đều là tại Giang Lê!

Anh hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Giang Lê, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ coi như tao xin mày! Cho tao mượn hai tệ!"

Như thể đang chờ những lời này của anh, Giang Lê không những quay đầu lại, trong đôi mắt sáng ngời còn ánh lên ý cười.

"Được rồi, anh xin lỗi em trước đi."

"Tại sao chứ?"

Giang Lê lại quay đầu đi. ˆ

Giang Yến: "."

Chết tiệt, từ khi nào mà con nhóc này lại khó chơi thế nhỉ?

"Được rồi, xin lỗi phải không? Con xin bà đấy bà nội, cho con mượn hai tệ đi, anh trai bà sắp bị cả cái xe này xiên chết rồi."

"Keng" một tiếng, hai đồng xu rơi vào lòng bàn tay anh.

Sau đó, tiếng cô gái lọt vào tai anh rõ mồn một:

"Nhớ trả lại nhé."

Giang Yến: "…"

Có hai tệ thôi, có đến nỗi phải thế không?

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, anh sải bước tới nhét hai đồng xu vào máy.

Lúc này tài xế mới bắt đầu lái xe: "Đúng là không biết xấu hổ, một thằng đàn ông sức dài vai rộng lại đi xin tiền một cô bé để đi xe buýt, ăn mặc thì bảnh chọe lắm."

Giang Yến: "Mẹ kiếp, sớm muộn gì anh cũng làm thịt lão tài xế này!

Sau khi vác cái mặt như đâm lê về chỗ ngồi, Giang Yến trừng mắt nhìn lại từng ánh mắt kỳ lạ của những hành khách khác.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Trên mặt ông đây có dát vàng quái đâu!"

Những người xung quanh tức giận dời mắt đi, nhưng họ càng khinh thường anh ra mặt.

Đối với chuyện lần này Giang Lê khá nhọc lòng.

Xem ra con đường thay đổi anh trai cô hãy còn dài lắm.

Cô đã lập hết kế hoạch kể từ lúc trở về nhà họ Giang, rồi kiếp trước vì cô mà cuối cùng cả nhà họ Giang tan nát.

Bây giờ sống lại một đời, cô sẽ làm mọi cách để cứu lấy cả gia đình, để những người thân không cùng huyết thống (?) của mình đi theo con đường đúng đắn.

Mà Giang Yến chính là khối u lớn cần giải quyết khẩn cấp nhất.

Nghĩ tới đây, cô mở điện thoại lên, bấm vào box chat với Hạng Hạo.

[Bạn học Hạng, tôi có chuyện cần nhờ cậu. Đây là thù lao.]

Sau đó cô chuyển cho cậu ta mười nghìn tệ.

Giang Yến ở bên cạnh thấy cô gõ điện thoại liên tục, không nhịn được tò mò thò cổ sang.

Lúc thấy cô chuyển tiền đi, anh trợn mắt:

"Đậu, đừng bảo mày lại quấy rối Thương Thiếu Cảnh nữa đấy chứ? Còn chuyển tiền cho người ta nữa? Anh trai mày thì mày không nỡ cho được đến hai tệ, chuyển tiền cho giai thì không thèm chớp mắt luôn đúng không?"

"Thương Thiếu Cảnh mượn mày những mười nghìn tệ? Giang Lê, mày làm con người đi!"

Giọng Giang Lê rất bình tĩnh: "Phi lễ không nên nhìn, vô lễ không nên nghe, không nên nói, vô lễ không nên động vào, đây chính là cốt cách của một quân tử."

Giang Yến: "."

Vòng đi vòng lại chỉ để mắng anh là đồ tiểu nhân đúng không?

Nhưng không phải những thứ này lại không giống như những gì có thể phát ra từ miệng cô.

Em gái anh thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Cô thậm chí còn không thi đỗ trường đại học chính quy, sao bây giờ cô lại học được những lời văn vẻ của những người có ăn có học chứ?

Không chỉ vậy, toàn bộ con người cô cũng như lột xác thành người khác vậy.

Vừa nãy đèn trong khách sạn tối quá nên anh không để ý, nhưng lúc này ngồi trên xe buýt sáng rực, anh liền thấy rõ sự thay đổi của Giang Lê.

Cô chỉ mặc một chiếc váy màu be bình thường nhưng cả người đều toát ra khí chất đoan trang, dịu dàng từ trong ra ngoài.

Từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài mảnh của cô khẽ rung rinh, cùng gương mặt với những đường nét sắc sảo, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mái tóc đen dài óng ả buông lơi trên bờ vai, khẽ bay bay trong gió hè.

Cô trầm lặng như một thiếu nữ còn trinh trắng, vẻ đẹp của cô không giống như người phàm trần.

Con em gái nhà quê lỗi thời của anh đã trở nên xinh đẹp như vậy từ bao giờ?

"Này, Giang Lê, mày xảy ra chuyện gì đúng hả?" Giang Yến lạnh lùng nói: "Cho dù là vì Thương Thiếu Cảnh đó, mày cũng không cần phải hy sinh mình như thế chứ?"

"Mặc dù bây giờ trông mày cũng khá hơn lúc trước một chút, nhưng mày cũng là con gái mà, không cần phải làm đến vậy vì một thằng đàn ông chứ?"

"Nhà họ Giang đâu có để mày thiếu ăn thiếu mặc, sao mày cứ phải treo cổ tự tử trên cái cây xiêu vẹo Thương Thiếu Cảnh kia chứ?"

Giang Lê tắt điện thoại, nhìn vào mắt anh.

Hàng mi dày như cánh bướm chớp chớp, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi anh đào...

"Giang Yến, anh vẫn luôn nói nhiều thế này hả?"

Giang Yến: "."

Móa, mình có ý tốt còn bị nó coi thường!