Chương 16

"Chú Tưởng, chú dẫn người vào hầm rượu lấy ít rượu đưa cho mọi người, coi như là lời xin lỗi của nhà họ Giang của chúng tôi gửi tới mọi người."

Tưởng Nghiệp lập tức hiểu ý, gọi mấy người rồi rời đi. Mọi người nghe thế thì nhao nhao khen cách hành xử của Giang Lê.

"Cô chủ nhà họ Giang đúng là người làm việc lớn, biết tiến biết lùi. Rốt cuộc là ai nói nề nếp nhà họ Giang không tốt, toàn sinh ra mấy kẻ không ra gì thế?"

"Nghe nói ông cụ Giang thích uống rượu lắm, trong hầm rượu toàn là báu vật ông ấy yêu thích thôi, cô chủ Giang nói tặng là tặng, đúng là hào phóng."

"Theo tôi thấy ấy mà, chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ toàn do nhà họ Kiều không biết phải trái, nhà họ Giang thì tận tình tận nghĩa rồi."

Các khách mời lần lượt nhận rượu, mỉm cười nói lời cảm ơn rồi rời khỏi nhà họ Giang.

Giang Yến cười trên sự đau khổ của người khác hừ một tiếng.

"Giang Lê, mày đừng vui mừng quá sớm, đống rượu này toàn là bảo bối của ông nội thôi đấy, chờ ông về xem mày giải thích thế nào!"

Lâm Mạn Như cũng thấp thoảm đi tới.

"Đúng đấy Lê Lê, bình thường ông cụ không nỡ đem rượu này đi tặng cho người ta, con làm vậy có phải hơi quá rồi không?"

Giang Lê mỉm cười.

"Mẹ có biết tại sao từ xa xưa, có những gia đình rõ ràng đã giàu có lắm rồi nhưng họ vẫn làm từ thiện, khiêm tốn khiêm nhường không?"

Lâm Mạn Như bối rối lắc đầu.

"Là vì hai

chữ danh tiếng." Giang Lê nói: "Hai chữ này nhìn có vẻ rất dễ, nhưng thực tế chúng thường sụp đổ trong nháy mắt chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt."

"Hôm nay nhà họ Kiều làm ầm ĩ như vậy, cho dù chúng ta không làm khó bọn họ, sau này danh tiếng của bọn họ ở kinh thành cũng sẽ không tốt, con đường phía trước cũng sẽ khó đi."

"Mà chúng ta lại tiếp đãi khách rất chu toàn, phát huy phong độ của mình đến cao nhất, tự nhiên trong lòng các khách mời này sẽ có sự so sánh, sau này nếu có muốn lui tới hay làm ăn gì, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến cách hành xử của nhà họ Giang hôm nay."

Lâm Mạn Như vô cùng ngạc nhiên.

Từ khi nào mà cô con gái thất học của bà lại có thể giải thích những nguyên tắc hành xử tỏng gia đình, thậm chí cả cách đối đãi với mọi người trong kinh doanh một cách rành mạch như thế?

Ngay cả ông cụ cũng chưa bao giờ chỉ cho bà những chuyện này.

"Đúng vậy Lê Lê, con nói đúng lắm. Sau này mẹ sẽ ghi nhớ điều này. Nếu sau này có chuyện như thế xảy ra lần nữa, mẹ có thể tự mình giải quyết."

"Này, xem được mấy tập phim truyền hình rồi mày nghĩ mình là bà chủ thật đấy à?" Giang Yến vừa buông lời cà khịa, vừa đi tới cạnh bàn mở chai rượu ra uống: "Mẹ, mèo mù vớ được cá rán thôi, mẹ nghĩ nó thông minh ra thật rồi đấy hả?"

Hôm nay cô được mọi người khen ngợi, còn mình thì sao?

Hồ đồ nhận nhầm người thi thôi không nói làm gì, còn bị chính em gái ruột bắt gặp nữa chứ.

Thề thì cũng thôi đi, xong còn bị một xe người trách mắng vì hai nhân dân tệ nữa. Cắn răng về nhà, lại bị vợ chưa cưới cắm cho nguyên một cái sừng ngay trươc mặt mọi người.

Tuy rằng anh hoàn toàn không hề để ý đến Kiều Sương, thậm chí còn chưa từng nhìn cô ta một cái, nhưng hôn sự vẫn là chuyện ván đã đóng thuyền.

Giờ thì hay rồi, chắc cả thủđô sẽ biết rằng cậu chủ Giang bị một người phụ nữ cắm sừng ngay trong lễ đính hôn.

Giang Yến càng nghĩ càng giận, anh giơ tay nới rộng cổ áo, đang định đặt chai rượu xuống thì chợt trông thấy một khuôn mặt phóng to trong tầm mắt.

Nhìn cặp mắt kia lóe lên những cảm xúc không tên, chuông báo động trong đầu Giang Yến vang lên từng hồi.

"Mày nhìn kiểu gì đấy Giang Lê? Tao nói gì sai à?"

"Đúng đấy." Giang Lê ôn hòa nói: "Những việc hôm nay em làm, bao gồm cả rượu em tặng cho người ta đều là để chùi đít cho anh cả đấy."

"Vậy cho nên ấy." Cô lấy điện thoại di động ra, giơ ra trước mặt cho anh xem giao diện thanh toán: "Hai tệ em trả cho chuyến xe buýt vừa rồi, thêm rượu tặng khách nữa, tổng cộng là bốn triệu không trăm linh hai tệ, anh chuyển trực tiếp vào tài khoản của em đi."

Giang Yến uống một ngụm rượu mà suýt mắc ngang cổ họng.

"???"

"Giang Lê, mày làm thế mà bảo là chùi đít cho tao à?"

Mọi chuyện diễn ra ở đại sảnh đều được chàng trai trẻ đứng trong một góc trên tầng năm chứng kiến hết.

Bàn tay vịn lan can của chàng trai khớp xương rõ ràng, nhưng màu da tái nhợt đến mức có thể thấy rõ cả gân xanh.

Khuôn mặt khuất trong bóng tối cũng tái mét không còn giọt máu, chỉ có đường nét sắc xảo đến mức không giống con người.

Giống như một đầm lầy bị bao phủ bởi nhiều lớp băng vào mùa đông, không có một chút gợn sóng lăn tăn.

Dù gió xuân có thổi qua, cũng chỉ để lại vụn băng.

Chàng trai đứng bất động nhìn cô gái phía dưới, cuối cùng trong đôi mắt đen láy cũng hiện lên một chút ánh sáng.