Chương 2

Trên tầng cao nhất của tòa nhà tài chính, Thương Thiếu Cảnh sầm mặt sau khi bị cúp điện thoại.

Giang Lê này lại dám cúp điện thoại của mình?

Xem ra việc Tô Ngâm Vãn mất tích có liên quan đến cô ta rồi!

Đặt điện thoại di động xuống, anh ta giơ tay ấn chuông gọi bên cạnh bàn.

Lúc chuông reo, cửa cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da bước vào.

Có tin tức gì không? Giọng Thương Thiếu Cảnh có phần lạnh nhạt.

Trợ lý cúi đầu: "Vẫn chưa có tin tức gì về cô Tô ạ, nhưng tôi đã tra ra lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô Tô trước khi mất tích là ở buổi tiệc do Giang Yến - cậu chủ của nhà họ Giang tổ chức."

Nghe vậy, vẻ hung ác trên mặt Thương Thiếu Cảnh càng đậm hơn.

Một Giang Lê, một Giang Yến, rốt cuộc hai anh em nhà họ Giang này muốn làm gì?

Như đang suy nghĩ gì đó, Thương Thiếu Cảnh gõ tay lên mặt bàn.

Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay có lẽ là ngày đính hôn của Giang Yến và cô chủ nhà họ Kiều đó phải không?

Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, thưa sếp Thương."

Ồ, nếu vậy thì chúng ta cũng tặng cho cậu chủ Giang một món quà mọn đi.

---

Sau khi thay xong hết quần áo và trang sức, Giang Lê mới lên đường trở về nhà họ Giang.

Nhìn căn biệt thự mái đỏ rợp bóng cây xanh trước mặt, trong giây lát cô bỗng có chút xúc động.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Lê bước tới nhấn chuông cửa.

Nghe thấy tiếng động, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi phòng bảo vệ bên cạnh, nhìn chằm chằm cô gái đứng trước cửa một lúc lâu mới trợn tròn mắt, nói:

"Cô, cô chủ? Là cô chủ đấy ư?"

Lúc này Giang Lê cũng nhận ra người trước mặt cô là chú Tưởng, người của bố cô, chỉ là không hiểu tại sao bây giờ lại ra nông nỗi đi làm bảo vệ.

Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh gật đầu: "Là cháu đây chú Tưởng."

Tưởng Nghiệp còn ngạc nhiên hơn.

Sao cô gái trước mặt chú trông chẳng giống như trong trí nhớ của chú chút nào thế?

Mái tóc đen óng mượt xõa sau lưng mượt như tơ lụa, gương mặt trong sáng mộc mạc như vầng trăng, đẹp đến mức có chút không chân thật.

Đặc biệt là đôi mắt hạnh kia, trong veo lại có vẻ điềm tĩnh như thể đã bị tháng năm gột rửa, khiến người ta nhìn vào có cảm giác yên lòng khó hiểu.

Không còn mái tóc hồng rực chói lóa, khuôn mặt trang điểm đậm cùng những chiếc váy hoa kỳ lạ.

Cả người giống như một thiên kim tiểu thư con nhà trí thức bước ra từ TV, quý phái lại tao nhã.

Không đúng, cô chủ nhà bọn họ vốn là thiên kim tiểu thư mà.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tưởng Nghiệp vội vàng ra mở cửa, hưng phấn đón người vào.

"Cuối cùng cô chủ cũng về nhà rồi. Cô không biết mấy tháng nay cô xa nhà khiến bà chủ buồn thế nào đâu, cả cậu chủ nữa..."

Giang Lê dừng chân, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh một bóng người áo quần bảnh bao tác phong không đứng đắn.

Vì thế cô vô thức hỏi: "Giang Yến sao thế?"

Tưởng Nghiệp thở dài nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, cô vẫn nên đến tiền sảnh xem tình hình trước đi."

Lúc này tiền sảnh đã chật kín người.

Bà Kiều đứng ở chính giữa, ôm con gái mình, giận dữ nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

"Bà Giang, hôm nay bà nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích, Giang Yến bỏ trốn là chuyện không thể bỏ qua được, nhà họ Giang mấy người không thể ức hϊếp người bình thường như chúng tôi chỉ vì nhà các người làm ăn lớn được!"

"Đúng vậy, nhà họ Kiều chúng tôi không phải hạng dễ bắt nạt đâu."

"Các người gọi chúng tôi đến đây để làm trò cười đúng không? Chắc chắn chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế đâu!"

Thấy người nhà họ Kiều càng lúc càng kích động, sắc mặt bà chủ nhà họ Giang - Lâm Mạn Như tái mét, vội vàng giải thích: "Không phải là bỏ trốn, con trai tôi không phải loại người như vậy. Bà thông gia đừng lo, cuộc hôn nhân này chắc chắn chúng tôi nói lời giữ lời."

"Ha, giữ lời? Vậy thì bà gọi Giang Yến ra đây đi, cũng đâu thể để con gái tôi ở đây một mình làm trò cười cho mọi người chứ?"

Nói đoạn, bà Kiều liếc mắt nhìn con gái bên cạnh, Kiều Sương hiểu ý ngay, sụt sùi khóc.

Lâm Mạn Như lo lắng bóp ly rượu trong tay, bà muốn nói điều gì đó để an ủi con dâu tương lai nhưng lại không thốt ra được câu nào.

Mẹ Tần ở một bên thấy thế thì vội kéo bà sang một bên.

"Bà chủ, chuyện này không thể tiếp tục như thế nữa, bà phải tìm cách xoa dịu người nhà họ Kiều mới được, không thể để những người này ngồi một bên xem trò cười, lúc về lại phá hỏng danh tiếng của nhà họ Giang."

Lâm Mạn Như gật đầu đồng ý, sau đó đi tới trước mặt bà Kiều, giọng điệu cũng dịu đi: "Bà thông gia này, chuyện hôm nay đúng là do tôi không suy tính chu toàn, chúng tôi có thể đền bù tổn thất cho mọi người, mong mọi người không nói chuyện này ra ngoài, tránh cho cuối cùng hai nhà cãi nhau to."