Chương 3

Triệu lão thái gia bỏ thêm vào ấm đất nung vài lá trà, nghe mùi thơm nồng của lá trà tản ra,

nhấp một ngụm. Tiếp tục nói với Triệu Trường Ninh: “Tổ phụ phạt con quỳ, không hoàn toàn vì muốn nghiêm phạt con, cũng là để con tôi rèn phẩm

hạnh. Con là đích trưởng tôn, đệ đệ muội muội bên dưới đều nhìn theo con mà hành sự, chắc con cũng hiểu?”

Trường Ninh trầm mặc trong chốc lát, cười nói: “Tôn nhi hiểu.”

Nhị phòng quá xuất chúng, đích trưởng tôn của đại phòng chẳng qua cũng chỉ

là danh xưng treo đó mà thôi. Tuy chỉ là cái danh xưng, nhưng cũng phải

làm sao cho thỏa đáng.

Triệu lão thái gia vui mừng tươi cười:

“Con hiểu được là tốt. Ta gọi con tới, quả thật có chuyện muốn nói với

con. Con, nhị đệ con Trường Hoài, còn cả Trường Tùng năm nay vừa thi đỗ

cử nhân. Tuy học vấn của các con tôi luyện chưa đủ, con cũng đỗ cử nhân

với thành tích xếp cuối cùng, nhưng vẫn có thể tham gia rèn luyện một

phen, dù cuối cùng không đậu tiến sĩ, nhưng có thêm kinh nghiệm cũng là

chuyện tốt, con thấy thế nào?”

“Đệ thì muốn đi rồi, về phần huynh và nhị ca có muốn hay không, e rằng còn phải hỏi ý kiến của bá phụ.”

Triệu Trường Tùng tiếp lời.

Thì ra là muốn nói với nàng chuyện này. Triệu Trường Ninh cũng nhấp một ngụm trà nóng.

Trà gừng ngọt dìu dịu, dùng đường đỏ để nấu, uống một ngụm mà ngọt đến tận

trong lòng. Nàng nhấp vài ngụm trà, cánh môi dần trở nên hồng nhuận.

Triệu Trường Tùng không khỏi nhìn thêm vài cái, chẳng trách dáng vẻ vị huynh trưởng này...còn xinh đẹp hơn nữ tử.

“Kinh nhiệm này rất đáng giá, tôn nhi đương nhiên là muốn đi.” Triệu Trường Ninh nói.

Cơ hội dự thi hiếm có, tất nhiên nàng cũng muốn trải nghiệm một phen.

Triệu lão thái gia cười cười: “Vậy là tốt, ta sẽ phân phó tiên sinh dạy học,

đưa thêm bài tập cho ba con. Cuối năm không cần nghỉ ngơi nữa, cố gắng

chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân. Nếu trong các con có ai thật sự thi đỗ,

chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông! Đến lúc đó tổ phụ chắc chắn có rất

nhiều thứ cho ba đứa.”

Lại nhìn Triệu Trường Ninh đã quỳ nửa ngày, sắc mặt trắng bệch, liền phất tay thả cho nàng về nghỉ.

Lúc Triệu Trường Ninh ra cửa, Triệu Trường Hoài cũng đi sát bên cạnh nàng.

Thân hình đối phương vô cùng cao lớn, bước chân vững vàng. Khi đi qua

người nàng cũng không nhìn nhiều.

Triệu Trường Ninh nhíu nhíu

mày, giấc mộng kia quả nhiên kỳ quái. Triệu Trường Hoài bao giờ thì

thương tiếc nàng, cảm thông nàng, có tình nghĩa huynh đệ với nàng? Gặp

quỷ cái chắc rồi.

***

Mẫu thân của Triệu Trường Ninh họ Đậu, người vùng Sơn Đông, gả đến Triệu gia cũng đã hơn hai mươi năm.

Lúc nàng quay lại, Đậu thị đang cùng vài thứ tỷ muội thêu thùa may vá, thấy nhi tử sắc mặt tái nhợt trở về, sợ đến lập tức đỡ y ngồi xuống. Tự tay

vén ống quần nàng lên.

Da dẻ hai chân như bạch ngọc kia đã lạnh

đến tím xanh, đầu gối sưng đỏ như cái bánh màn thầu, viền mắt Đậu thị đỏ lên: “Con của ta, có đau không? Tổ phụ của con sao lại ác tâm đến vậy,

biết thân thể con không tốt, còn bắt con quỳ phạt.”

Triệu Trường

Ninh trở về chỗ mẫu thân mới thả lỏng một chút, mệt mỏi kiệt sức nói:

“Hôm nay con chưa nộp bài văn, nên mới bị phạt quỳ. Mẫu thân, Ngọc Thiền đâu?”

Triệu Ngọc Thiền là muội muội ruột của nàng.

Đậu thị nói: “Ra ngoài chơi với đám Viện nhi rồi, con tìm nó làm gì? Con bé ham chơi, sợ là phải đến tối mới trở về.”

Triệu Trường Ninh nghe xong lắc đầu, Đậu thị cái gì cũng tốt, duy chỉ có điểm quá cưng chiều con cái là không ổn.

“Muội muội năm nay đã mười bốn rồi, mẹ nên khuyên nó thu lại tính tình. Làm

mấy việc nữ công thêu thùa nuôi dưỡng đức tính, sao lại để mặc con bé

làm càn.” Đầu gối Triệu Trường Ninh vẫn đang đau buốt, “Nếu không tại nó ham chơi, lấy tờ giấy con viết bài văn ra vẽ bậy, làm sao con lại không nộp được bài mà bị phạt quỳ?”

Đậu thị thở dài: “Thiền nhi cũng

vì chuyện này mà khóc cả một đêm, sáng nay mới vui lên một chút, hai con là huynh đệ ruột thịt, nương đây lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt,

sao lại nỡ mắng các con.”

Lý lẽ này Trường Ninh đã nghe đến mòn

tai, biết mẫu thân tính tình mềm yếu, chỉ có thể khuyên nàng: “Thiền nhi là nữ tử, trước sau cũng cần lập gia đình. Mẹ phải quản thúc con bé một chút.”

Đậu thị nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nhi tử,

không khỏi nở nụ cười: “Nếu con thi đỗ tiến sĩ, còn sợ con bé không gả

được vào nhà tốt sao? Có một huynh trưởng là tiến sĩ, Thiền nhi lại là

con vợ cả, còn phải lo không gả đi được chắc.”

Trán Triệu Trường

Ninh hơi nhíu lại, Đậu thị quả nhiên là người không có chủ kiến, đúng là đàn gảy tai trâu! Thi tiến sĩ là chuyện dễ dàng lắm sao? Nếu như thế

thật, mọi người đều chạy đi thi hết rồi.

Đậu thị vẫn đang đau

lòng cho đầu gối nhi tử, “Để nương tìm cho con chiếc bao quần sạch sẽ,

nhịn đau một chút, bảo nhũ mẫu mang ít đồ ăn lên, chắc con cũng đói

rồi.”

Tống nhũ mẫu sớm đã bưng một đĩa bánh táo đứng chờ bên

cạnh: “Nô tỳ đã gói nhân hạnh đào, nhân nho và nhân hạt thông bên trong, thêm vào đường đỏ, còn rắc một lớp đường trắng. Đại thiếu gia ngài nếm

thử đi.”

Triệu Trường Ninh thích ăn đồ ngọt.

Sở thích này nàng vẫn luôn cố gắng nhịn lại, vì đích trưởng tôn thích ăn đồ ngọt nghe ra có vẻ...quá mức quái dị rồi.

Tống nhũ mẫu chăm sóc nàng từ bé, Triệu Trường Ninh cũng thả lỏng trước mặt

bà, bụng cũng bắt đầu thấy đói. Bánh táo hai ba miếng đã chui cả vào

miệng nàng, trong miệng có vị ngòn ngọt, lại rót thêm một ly trà dầu.

Tống nhũ mẫu hiền hòa nhìn nàng: “Thiếu gia ăn từ từ thôi, không đủ thì vẫn

còn mà.” Dứt lời lại nhẹ nhàng thấp giọng: “Trưởng tôn hãy rộng lòng tha thứ, ngài cũng vì muốn tốt cho Thiền tiểu thư, nô tỳ sẽ gắng khuyên nhủ phu nhân.”

Triệu Trường Ninh thờ dài: “Làm phiền nhũ mẫu rồi.”

Nàng biết muội muội mình không xấu, lúc nhỏ còn biết gom kẹo hạt thông

lại lấy lòng nàng. Chỉ là quá không hiểu chuyện.

Địa vị của đại phòng trong nhà vốn dĩ không cao, đám trẻ nếu không chịu được, thì sẽ càng không chống đỡ được.

Kỳ thực nàng cũng không thật sự nhẫn tâm làm gì Triệu Ngọc Thiền, dù sao cũng là muội muội ruột thịt của mình.

Nàng biết trong Triệu gia này, ruột thịt mới là người thân thật sự.

Nàng không khỏi nhớ đến Triệu Trường Hoài.

Triệu Trường Ninh nhìn trong phòng lấp lánh rực rỡ, có một mùi hương nhàn

nhạt phiêu đãng, bên ngoài đang là lúc mặt trời lặn về tây, trên mái

hiên thu lấy tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà, xa xa là khói bếp nhà dân. Nàng ngưng thần bình thản nhìn, chỉ có ở chỗ Đậu thị nàng mới có

thể hoàn toàn buông lỏng.

Trường Ninh đang cầm lên bình thuốc mỡ. Một nha hoàn bên cạnh lại tiến lên một bước nói: “Chuyện này sao có thể phiền đến đại thiếu gia, để nô tỳ làm là được.”

Dứt lời nửa quỳ

xuống, quét một chút thuốc mỡ từ chiếc bình sứ trắng sen xanh, nhẹ nhàng bôi lên đầu gối Trường Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Đại thiếu gia, lực đạo như vậy có đau không?”

Trường Ninh chăm chú nhìn nàng.

Nha

đầu này có hơi lạ mặt, hình như không phải thϊếp thân nha hoàn của Đậu

thị. Mặc một chiếc áo lụa vàng nhạt có hai vạt đối xứng, bên trong là

chiếc yếm thêu cành hoa đào, nước da mịn màng trắng nõn, nhìn ra được

nàng rất có tư sắc.

Nha đầu ngẩng lên nhìn về phía nàng, sau khi

cùng nàng giao lưu ánh mắt, dường như xấu hổ lại cúi đầu xuống, gương

mặt tuyết trắng ửng hồng.

Khóe miệng Triệu Trường Ninh khẽ co rút, nàng lại bị tiểu cô nương mạnh mẽ chọc ghẹo rồi.

Hai năm nay thường xuyên có nha đầu nào đó đỏ mặt với nàng, mượn cớ lấy

lòng nàng. Đương nhiên nàng biết tại sao. Năm nay nàng đã mười bảy.

Nam tử bình thường, ở tuổi này sớm đã có thông phòng.

Ít nhiều nàng cũng là đích trưởng tôn, trong nhà cũng nói được vài câu.

Nha đầu muốn bò lên giường nàng làm tiểu thϊếp tự nhiên là có. Nếu như

làm tiểu thϊếp của y, thì không cần hầu hạ người khác nữa. Vận khí tốt

hơn một chút, Triệu Trường Ninh thi đỗ tiến sĩ, bọn họ lại sinh được một thiếu gia, vinh hoa phú quý sau này tự nhiên sẽ không ít.

Đôi

lúc Triệu Trường Ninh nhìn bọn họ cảm thấy thật đáng thương, nhưng dù

sao có lý tưởng có truy cầu, vẫn tốt hơn là ngồi im chờ chết.

Nha đầu kia đúng là có lòng phấn đấu, nhưng tốt nhất đừng có hại nàng.

Triệu Trường Ninh hất nàng ra: “Được rồi, ngươi đứng dậy đi.”

Tống nhũ mẫu bưng một đĩa bánh thủy tinh trở về, đúng lúc thấy nha đầu kia đang thoa thuốc mỡ cho Triệu Trường Ninh.