Chương 1

Xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe, hôm nay là thứ tư, khách trọ không nhiều lắm, rất nhiều chỗ đậu xe còn trống, Tiêu Kỳ thoải mái tìm được một chỗ đậu xe, đỗ xe xong, vừa cởi dây an toàn thì lại có điện thoại gọi đến.

“Chị Kỳ, Tô tiểu thư tới rồi!”

“Tôi đến rồi, cô bảo Tô tiểu thư ngồi chờ thêm một lát, pha cho cô ấy một bình trà xanh.”

“Dạ, em biết rồi!”

Cúp điện thoại, cô đi vào thang máy lên sảnh khách sạn, sau đó đi ra ngoài từ cửa chính, vòng qua một hành lang dài là đến cửa hàng của cô.

Năm năm trước, Tiêu Kỳ mới tới Xuân Thành, khi đó bên này còn là khu vừa khai phá, xây rất nhiều nhà xưởng và hoàn cảnh cực kém, người lui tới đều là người tầng lớp dưới chót của thành phố này, số tiền lương ít ỏi và thường mơ mộng một giấc mơ tươi đẹp.

Từ ba năm trước đường cao tốc xây dựng cùng với thành phố lân cận, trong khoảng thời gian ngắn ngủ ba năm, đường đã sửa xong và cũng xây rất nhiều nhà cao tầng, thương nhân bất động sản cao cấp trong nước xây vài tòa cao ốc thương mại ở đây, hiện giờ nhà cao tầng san sát, khách sạn năm sao, quảng trường mua sắm cao cấp cũng xây thêm vài tòa.

Lúc trước dân công xưởng bị đuổi đi chạy tới nơi khác của thành phố, tiếp tục cầm tiền lương ít ỏi, nhìn thành phố ngày xưa bị mọi người phỉ nhổ đang từng ngày phát triển, bọn họ cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài đầy bất lực.

Năm năm trước Tiêu Kỳ cũng thích nằm mơ, khác nhau ở chỗ là giấc mơ của cô đã thành hiện thực mà bọn họ thì không.

Từ khi câu lạc bộ chăm sóc riêng của cô khai trương đến nay đã được một năm, làm ăn tốt hơn trong tưởng tượng, từ khi Xuân Thành phát triển, thứ nhiều nhất trong thành phố này chính là người có tiền.

Tỉnh Lị ở gần thành phố B có giá phòng rất cao, sau khi đường cao tốc miễn phí được đưa vào sử dụng, Xuân Thành dựa vào vị trí địa lý nổi trội, được gọi đùa là "Hậu hoa viên" của thành phố B, giá phòng Xuân Thành càng tăng càng nhanh, cửa hàng của cô mở ở bên này, mỗi tháng phải nộp phí quản lý và cho thuê một khoảng kếch xù, bởi vậy giá cả của hội sở cũng rất cao, không phải thành phần tri thức bình thường có thể chi nổi.

Tiêu Kỳ vào cửa câu lạc bộ, Hiểu Lâm đứng ở quầy lễ tân lập tức bước tới, cô ấy chính là người vừa gọi điện thoại cho cô.

“Chị Kỳ!”

“Tô tiểu thư ở đâu?”

“Ở trong phòng, cô ấy bảo chị tới thì đi thẳng vào là được.”

“Được, tôi biết rồi!”

Tiêu Kỳ gõ cửa hai cái, một giọng nữ lười biếng truyền ra từ trong phòng: "Mời vào!”