Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 118

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ hẳn lên.

Tại Khách sạn Quốc tế Anh Quan, Phó Tư Dư mặt mày bí xị ngồi cùng Thẩm Hạo Bác, nhìn điệu bộ bố mẹ cô ra sức lấy lòng bố mẹ Thẩm Hạo Bác, khiến cô càng lúc càng khó chịu, cúi mặt liếc nhìn thời gian trong điện thoại, mong rằng cái bữa tiệc đính hôn khiến cô phát ốm này mau chóng kết thúc.

Hai nhà Phó Thẩm đều là đỉnh cấp hào môn, thuộc cùng một đẳng cấp, chỉ khác ở chỗ Thẩm gia từ trên xuống dưới luôn luôn đoàn kết, người trong gia tộc chung sống hòa thuận, bên Phó gia thì gà cùng một chuồng suốt ngày đá nhau, đặc biệt là từ khi ông nội cô lâm bệnh nặng giao hết quyền điều hành tập đoàn cho người cháu trai đích tôn, bố và chú hai của cô ấm ức vì bị thằng cháu vắt mũi chưa sạch đè đầu cưỡi cổ, thường xuyên kiếm cớ gây sự với anh ta tại công ty.

Phó Tư Dư tuy là người trong tộc, nhưng điều khiến cô phiền nhất chính là hai con người não ngắn như bố và chú hai lại bắt tay với nhau nghĩ cách hạ bệ anh trưởng, để có đủ lực đấu với anh ta, bố mẹ cô bèn tìm tới Thẩm gia, muốn cô kết hôn cùng Thẩm Hạo Bác, hòng có được sự giúp sức của Thẩm gia.

Nói nghe thì có vẻ bất hiếu, Phó Tư Dư cảm giác não bố cô bị úng nước mất rồi, không thì ông lấy đâu ra tự tin rằng Thẩm Hạo Bác cưới cô rồi thì sẽ hiệp thông với nhà cô đối phó với anh trưởng.

Anh trưởng và Thẩm Hạo Bác là anh em cây khế từ nhỏ, hai người kể cả sau khi vào công ty của gia tộc vẫn luôn hợp tác cùng nhau, chưa bàn đến quan hệ cá nhân giữa Thẩm Hạo Bác và anh trưởng, dân kinh doanh luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, về điểm này, lợi ích mà anh trưởng mang đến cho Thẩm gia đủ ăn chặt một trăm người như bố cô.

Cứ an phận ngồi một ghế trong hội đồng quản trị, dự họp, bỏ phiếu, ăn cổ tức sống thoải mái tự tại qua ngày có phải sưởng không? Cử có tranh giành với anh trưởng làm gì không biết.

Giành giành giật giật với người trong nhà, xong lại đi luồn cúi với người ngoài, a dua nịnh hót, quả thực là làm ông nội mất mặt mà.

Phó Vĩnh Thịnh ngồi tại chỗ nâng ly cười nói với Thẩm tiên sinh: "Ông anh Thẩm, hôm nay Tư Dư nhà chúng tôi và Hạo Bác nhà các vị coi như đã chính thức đỉnh hôn với nhau, cháu nó ở nhà được tôi nuông chiều, nếu nó làm điều gì không hợp phép tắc, anh cứ dạy dỗ nó cẩn thận.”

Thẩm tiên sinh dáng vẻ cương nghị, miệng không nở nụ cười càng làm tăng thêm phần lạnh lùng nghiêm túc, Thẩm Hạo Bác ít khi mở miệng cười nói chính là di truyền từ bố anh ta, nói đến người nhà Thẩm gia, từ ông nội của Thẩm Hạo Bác đã sở hữu gương mặt bằng lãnh, Thẩm gia gia có bộ gen sung mãn, ba người con sinh ra đều thừa hưởng gương mặt -237 °C, trong bốn anh em họ của Thẩm Hạo Bác, chỉ có em út Thẩm Hạo Vĩ là đột biến gen, mặt mũi phong lưu đa tình, thay người yêu còn nhanh hơn thay áo.

Trong ba anh em còn lại Thẩm Hạo Bác là anh cả, cả ba đều hưởng trọn bộ gen ác chiến của Thẩm gia gia không sót đoạn ARN nào, người nào người này đều như tảng băng trôi. Phó Tư Dư cảm thấy gả cho Thẩm gia chả khác gì tự gả vào cái hàm chứa băng

Phó Tư Dư liếc nhìn Thẩm Hạo Bác ngồi nghiêm túc bên cạnh, chán nản nhấc ly rượu trước mặt lên nhấp môi.

Suy cho cùng cũng là để kết thân, anh zai Thẩm không chừng trong lòng đang cười thầm màn kịch bán con gái của Phó Vĩnh Thịnh, nhưng gương mặt vẫn ra vẻ khách khí, giơ ly rượu lên cạn ly với Phó Vĩnh Thịnh, thanh âm điềm tĩnh uy lực: "Ông em Phó khách sáo rồi, Tư Dư tính tình ôn hòa, rất lễ phép với tôi và mẹ Hạo Bác."

Nghe thấy bố mình nói Phó Tư Dự tính tình ôn hòa, Thẩm Hạo Bác nghệch mồm ra, đầu lưỡi cắn rứt từng hồi cay đắng.

Thẩm phu nhân cũng cười nói: "Tôi để mắt đến Tư Dư từ nhỏ, từ lâu đã mong nó sẽ gả vào làm dâu nhà chúng tôi."

Thẩm tiên sinh vốn không thích chuyện trò, Thẩm phu nhân lại rất khéo miệng, không khí trên bàn ăn sôi nổi hẳn lên, ông Phó bà Phó tuy có ý nịnh bợ, nhưng bên Thẩm gia cũng không hề tỏ vẻ ta đây.

Anh trai Phó Tư Dư - Phó Tư chí nói lời đề nghị: "Hai bên chúng ta cùng nhau uống cạn ly này, chúc cho đôi uyên ương bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."

Thẩm phu nhân cũng nhiệt tình tiếp lời, "Cạn."

Mọi người sôi nổi nâng ly lên uống cạn.

Phó Tư Chỉ thoảng nhìn ly rượu trước mặt Thẩm Hạo Bác vẫn còn y nguyên, trong lòng buồn bực, tuy hiện tại bọn họ có ý nhờ cậy Thẩm gia, nhưng Phó gia của anh cũng chẳng hề lép vế so với Thẩm gia, em gái anh hiện là đích nữ duy nhất của Phó gia, gả cho Thẩm Hạo Bác cũng tính là môn đăng hộ đối, anh biết thừa Thẩm Hạo Bác uống được rượu, dự tiệc đính hôn mà không động đến một ngụm chẳng phải là không coi Phó gia bọn họ ra gì hay sao.

Anh liền bảo nhân viên phục vụ rót đầy ly lại cho mình, cầm ly rượu đứng dậy bước về phía trước mặt Thẩm Hạo Bác, cười tủm tỉm nói: "Em rể, anh mời chú một ly."

Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thấy Thẩm Hạo Bác vẫn ngồi im, liền nhướng mày: "Em rể đây lẽ nào không muốn uống cùng anh sao?"

Giọng điệu có ý muốn khích đểu, anh xuất thân là quý tử của Phó gia danh giá, từ nhỏ đã được hưởng thụ mọi đặc quyền của Phó gia, trong từ điển không hề tồn tại chữ sợ, tuy rằng biết Thẩm Hạo Bác không dễ bắt nạt, nhưng cũng không hèn đến mức để người ta giẫm lên đầu không dám bật lại.

Hôm nay là tiệc đính hôn của Thẩm Hạo Bác và Phó Tư dư, vì thể diện nhà bọn họ, bố mẹ Thẩm Hạo Bác luôn cư xử đúng mực, thằng oắt con này thì lại tỏ vẻ ta đây, cưới nhau về liệu có coi em gái anh ra gì không?

Thẩm Hạo Bác còn chưa lên tiếng, Phó Tư Dư bên cạnh đưa tay kéo cái ly của hắn ta qua, hớp một ngụm sảng khoái.

"Hôm nay anh ấy không uống được, em uống thay anh ấy rồi đây."

Phó Tư Chí thấy em mình bênh vực cho Thẩm Hạo Bác, nhíu mày: "Ai đời phụ nữ lại tiếp rượu thay cho đàn ông, người ngoài mà biết được lại cười cho."

Hai anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Phó Tư Dư đương nhiên biết anh mình có ý gì, tức giận nói: "Anh mời rượu, anh ấy không uống được, em đương nhiên phải uống thay rồi."

Cô thẳng thừng phản bác, lời này ý nói vợ chồng tuy 2 mà 1, ai uống cũng đều như nhau, trong mắt Thẩm Hạo Bác lóe lên một tia cười.

Phó Tư Chí không tin, anh ta cảm thấy Thẩm Hạo Bác đang tỏ ra tự cao tự đại, không coi trọng tiệc đính hôn, không coi trọng em mình, "Chú em không uống được rượu sao chuyện này anh không hề nhớ nhỉ?"

Phó Vĩnh Thịnh trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cảnh cáo anh đừng có được nước lần tới.

Phó Tư Chí giả bộ không nhìn thấy, Phó Tư Dư nói: "Anh ấy bị loét miệng."

Thẩm Hạo Bác biểu cảm phức tạp nhìn về phía Phó Tư Dư, vẻ mặt Phó Tư Dư khảng khái, nghe cứ như thật.

Phó Tư Chí lúc này mới dịu lại.

Sau khi tiệc tan, Phó Tư Dư bước lên xe Thẩm Hạo Bác, bọn họ đã ở chung từ hơn một tháng trước.

Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Hạo Bác liền nheo mắt, vẻ mặt uất ức, "Miệng anh bị loét?"

Phó Tư Dư lúc này tâm trạng không vui, thấy anh ta lại bắt đầu cà khịa, mất kiên nhẫn nói: "Còn không phải sao, trước mặt bố mẹ chú thím của em chẳng lẽ khai là lưỡi anh bị em cắn sưng vù vù rồi, bộ anh không thấy bẽ mặt hay sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »