Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diễm Thê Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn về Phạm Viêm Bá, khi tới nhà Diêu Thái thú ở quận Hồ Tây, đặt mông ngồi xuống ghế còn chưa được thời gian một chén trà nhỏ, bao nhiêu quan viên như Đề đốc, Trường sử, Trấn thủ đô úy của quận Hồ Tây đều xếp thành đội ngũ đến bái kiến, biết Phạm Viêm Bá thích tìm rượu bắt bướm, liền nhanh chóng đón Phạm Viêm Bá đến Thiêm Hương lâu nổi danh của Hồ Tây, gọi mấy ca cơ, vũ nương sắc nghệ song tuyệt quấn quýt quanh người Phạm Quận vương, lúc rót rượu lúc gắp đồ ăn, hầu hạ từ xương đến thịt, làm Phạm Viêm Bá vui vẻ, mặt mày hớn hở.

Dù sao thì mệnh lệnh của triều đình cũng rất rõ ràng, mệnh quan không được phiêu kỹ, cho nên mới uống rượu được một nửa, các quan viên đều rời đi, đến lượt hương thân phú hào đến tiếp đón. Gần đây Phạm Viêm Bá chỉ thưởng thức khẩu vị của một mình Liễu Mộc Vũ, hiện giờ thay đổi mấy kiều nương mỹ mạo cũng thấy sướиɠ trong lòng, trái ôm phải ấp lại hôn hôn hít hít, vui chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Mấy ngày tiếp theo, hoa lâu của quận Hồ Tây, Phạm Viêm Bá muốn ngủ nỗi nơi một lần, tất nhiên uy danh của một cây kim thương đã truyền từ quận Phan Dương đến quận Hồ Tây, khiến cho các ca cơ vũ nương cứ nhắc đến Phạm Quận vương không phải đỏ mặt tim đập thì cũng là e lệ động tâm.

Diêu Thái thú có chuyện thấp thỏm trong lòng, cho nên thấy Phạm Viêm Bá không coi nhà mình ra sao mà lưu luyến thanh lâu kỹ quán cũng không dám nói gì. Nhưng thật ra chưa được mấy ngày Phạm Viêm Bá đã thấy chẳng còn gì mới mẻ, thân thể mềm mại cùng với mùi nước hoa phát ngấy kia, rốt cuộc cũng không thể khơi gợi khẩu vị của hắn, khắp đầu óc lại bắt đầu nhớ đến vẻ lẳиɠ ɭơ đáng yêu của Liễu Mộc Vũ.

Có mấy thương nhân rất biết nhìn ánh mắt người khác, liền làm ra vẻ thần bí tặng mấy nam xướng khoảng mười bốn, mười lăm, mười sáu tuổi đến, trong đó có một người tên là Tần Hoàn; dáng vẻ không kiều mỵ như những người khác, nhưng có được vẻ tuấn tú chỉ thuộc về những người đọc sách, khuôn mặt luôn mang vẻ sầu oán nhàn nhạt, thần thái giống Liễu Mộc Vũ vài phần.

Phạm Viêm Bá nhìn xong liền thích, không nói nhiều lời đã kéo vào phòng lột sạch để thượng, làm thao Tần Hoàn bị chảy máu. Ngày hôm sau, thương nhân đưa Tần Hoàn tới mới cười giải thích, những nam xướng tặng cho Quận vương đều là những thanh quan chưa khai thân được chọn lựa kỹ càng từ các nam quán, Tần Hoàn kia lần đầu được nhận ân trạch, khó tránh khỏi sẽ có lạc hồng.

Phạm Viêm Bá nghe xong liền kêu toáng lên, ngoài miệng thì tức giận trách tên thương nhân không nói rõ từ sớm, cũng đối đãi rất ôn nhu, nhưng trong lòng hai người đều có niềm vui sướиɠ riêng, không cần nói rõ.

Kể từ đó, Phạm Viêm Bá ra vẻ đạo mạo nói rằng lo nghĩ cho thân mình nặng nề của Diêu Hiểu Nga, không tiện làm tròn trách nhiệm của thê tử, cũng chẳng thèm về phủ thái thú, trực tiếp dọn tới tiểu lâu của Tần Hoàn, trong mấy ngày đều phá thân đồng trinh của những thanh quan còn lại, sau đó cả ngày tận tình hoan ái, triền miên không dứt, đúng là vui đến mức quên trời quên đất.

Trong số mấy tiểu quan đó, Phạm Viêm Bá vẫn thích Tần Hoàn nhất, bộ dạng thư sinh đa sầu đa cảm kia luôn làm hắn như thấy được thời niên thiếu của Liễu Mộc Vũ, trong lòng vừa muốn yêu thương chiều chuộng vừa muốn khi dễ làm nhục, mỗi lần đè Tần Hoàn ra sức thao, Phạm Viêm Bá cũng sung sướиɠ hài lòng nhất. Thân thể thoải mái, đương nhiên những đồ vật thưởng cho cũng không ít, châu ngọc ngân phiếu thường xếp chồng trước mặt Tần Hoàn, cũng làm cho thiếu niên luôn mang vẻ buồn buồn này giãn nở mặt mày, nét mặt tươi cười.

Khi vào đầu đông, Tần Hoàn bưng bát canh bổ dưỡng đã cố ý dặn nhà bếp làm đi vào phòng, ánh trời chiều của mùa đông chiếu vào, Phạm Viêm Bá đang chợp mắt trên nhuyễn tháp cạnh giường, tay nắm chặt một chiếc khăn màu xanh. Đây không phải lần đầu tiên Tần Hoàn nhìn thấy chiếc khăn này, kỳ thật bình thường nam tử dùng khăn tay đều không có ánh mắt nhìn để chọn lựa, nhưng chiếc khăn xanh này chỉ là do người trong một gia đình bình thường dùng vải bông thô để làm thành. Thấy nó chẳng đáng bao nhiêu tiền, rất không tương xứng với người có thân phận và phú quý cực thịnh như Phạm Viêm Bá, nhất thời Tần Hoàn thấy tò mò, không nhẫn nhịn được mà chú ý nhiều hơn.

Tần Hoàn để ý một hồi liền phát hiện, dường như Phạm Viêm Bá coi chiếc khăn xanh này như báu vật, hầu như ngày nào cũng lấy chiếc khăn này ra, để ra trước mắt ngắm nhìn. Trong mắt là vẻ mê say đầy ôn nhu. Có đôi khi chuyên chú đến mức gọi mấy tiếng “Quận vương”, thần trí hắn vẫn chưa quay về. Lúc trên bàn rượu hay trên giường, Phạm Viêm Bá ôm tiểu quan để trêu đùa bằng một tay, tay kia thi thoảng lại đặt chiếc khăn xanh đó lên mũi hít ngửi, mỗi lần hít ngửi đó ánh mắt hắn liền như ác lang, đẩy tiểu quan lên bàn bắt đầu một hồi hoan ái như vũ bão…

Tần Hoàn đã từng nhân lúc Phạm Viêm Bá ngủ say, trộm lấy cái khăn đó ra nhìn, nhưng cho đến giờ cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, chỉ là cứng hơn một chút so với vải bông bình thường, phảng phất như có mùi thơm nào đó, trong một góc của chiếc khăn có một chữ “Liễu”.

Tần Hoàn thầm nghĩ, liệu có thể là tín vật đính ước mà tiểu quan nam sủng nào đó để lại cho Quận vương không? Nghĩ lại cũng thấy không đúng… Mặc dù trong lâu không còn thanh quan nào chưa tiếp khách, nhưng chi phí ăn mặc cũng chẳng keo kiệt như vậy, chiếc khăn

này chẳng phải tơ tằm lụa là gì, có ai dùng loại khăn bằng vải bông thô như mấy gia đình nông dân chứ? Hay làm Phạm Quận vương coi trọng con cái nhà nông nào? Hình như cũng không phải, nếu đã coi trọng, e là đã cưới vào phủ từ sớm, nhưng mười mấy phu nhân công tử trong Quận vương phủ, Tần Hoàn đã từng cẩn thận dò hỏi, không có người nào họ Liễu cả.

Càng không nghĩ ra, Tần Hoàn càng thấy khó chịu. Hôm nay thấy Phạm Viêm Bá chợp mắt nghỉ ngơi vẫn còn nắm chặt chiếc khăn trong tay, trong lòng Tần Hoàn trào dâng ghen tỵ nồng đậm.

Mấy ngày nay mỹ nữ thiếu niên tới đây như đèn kéo quân, Phạm Viêm Bá cũng chỉ thấy mới mẻ được một, hai ngày, để rồi sau đó, Phạm Viêm Bá lại bắt đầu khó chịu mà nhớ đến Liễu Mộc Vũ, nhưng Phạm Viêm Bá chỉ áp chế trong lòng, không chịu nhanh chóng về quận Phan Dương. Đơn giản là sau đêm tận tình hoan ái cùng Liễu Mộc Vũ ở Túy Tiên lâu, Liễu Mộc Vũ đã bị hắn dỗ dành nói ra không biết bao nhiêu câu từ dâʍ đãиɠ dưới thân hắn, nhưng chỉ duy nhất lúc nói đến chuyện vào Quận vương phủ, dù Phạm Viêm Bá có dỗ dành ép buộc thế nào, Liễu Mộc Vũ cũng cắn răng không chịu nói, dù sau cùng bị thao đến mức hôn mê bất tỉnh, cũng không chịu nghe theo hắn, điều này khiến Phạm Viêm Bá phải mang theo một chút oán giận rời khỏi quận Phan Dương, chỉ biết suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Liễu Mộc Vũ.

Phạm Viêm Bá tung hoành khắp hoan tràng mười mấy năm, cũng coi như nếm qua vô số người, có thể khiến hắn nhớ mong để tâm đến vậy, chỉ có duy nhất một mình Liễu Mộc Vũ. Đối với Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá không nỡ dùng đến những thủ đoạn ép buộc như trước đây, nếu thật sự ép buộc Liễu Mộc Vũ vào phủ, sau cùng làm cho nhạc mẫu tương lai và tiểu yêu tinh mà mình yêu thương tận đáy lòng oán giận với mình… Chỉ nghĩ đến thôi Phạm Viêm Bá cũng thấy một ngày cũng khổ sở.

Thế nhưng cứ để Liễu Mộc Vũ ở bên ngoài vương phủ như vậy, ngày nào cũng lén lút tương hoan yến hảo như kiểu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lúc đầu Phạm Viêm Bá còn thấy có chút hương vị kí©h thí©ɧ, nhưng qua một thời gian dài, cảm giác trong lòng đã biến thành lo được lo mất, đầu óc chỉ còn biết miên man suy nghĩ: Mình cứ để bảo bối xinh đẹp đó ở ngoài phủ, vạn nhất một ngày nào đó không chú ý một cái, Liễu Mộc Vũ bị người khác nhúng chàm, vậy phải làm sao? Hoặc là một ngày nào đó Liễu Mộc Vũ không muốn hai người dây dưa với nhau nữa, có chết cũng không theo mình, phải làm sao đây?

Phạm Viêm Bá chợp mắt một lát, nắm chặt khăn tay của Liễu Mộc Vũ, càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm bất an, một yêu tinh đến cả ánh mắt ngón tay cũng quyến rũ giống Liễu Mộc Vũ, nên nhanh chóng khóa chặt trong thâm trạch đại viện, không thể để kẻ khác dòm ngó dù chỉ một chút. Xoay chuyển tâm tư lưu manh của hắn, Phạm Viêm Bá cố áp chế mong nhớ, tiếp tục ở quận Hồ Tây thêm bảy, tám ngày, thầm nghĩ muốn dùng mấy ngày chia lìa này để Liễu Mộc Vũ phải cúi lưng trước mình, để thân thể và tâm tư cậu phải nhớ thương đến mình, chờ đến lúc về quận Phan Dương, lại khuyên bảo cậu về phủ cùng mình, còn phải phái người đến thúc giục Liễu Tăng thị, để bà ấy nhận sính lễ, mau chóng đưa Liễu Mộc Vũ vào Phạm gia, nhốt trong vương phủ để một mình hắn thưởng thức, trong lòng mới có thể hoàn toàn yên tâm.

“Quận vương… canh tẩm bổ của ngài…” Thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai, Phạm Viêm Bá không chút quan tâm mà mở mắt ra, nhìn thấy Tần Hoàn cười nhẹ trước mặt, bất luận là mỹ nhân thế nào cũng phải khom lưng nịnh nọt trước vẻ anh tuấn cũng như tài phú của Phạm Viêm Bá. Nếu mẫu cẩu tinh mà mình yêu thương đến tận tâm khảm có thể ngoan ngoãn nghe lời giống Tần Hoàn này, mình sẽ tiêu dao sung sướиɠ đến thế nào đây?

Nhận lấy bát canh uống một ngụm, Phạm Viêm Bá dùng ánh nhìn tà mị nhìn thiếu niên trước mặt, nhìn đến nỗi Tần Hoàn đỏ mặt e lệ, tim đập ‘Thình thịch!’ không ngừng. Vươn tay giữ chặt cổ tay Tần Hoàn, Tần Hoàn lập tức nhẹ nhàng ngả vào lòng Phạm Viêm Bá như bị rút hết xương cốt. Có người yêu thương nhung nhớ mình như vậy, Phạm Viêm Bá cũng vui vẻ sung sướиɠ, cũng như để chuyển dời nỗi khổ tương tư Liễu Mộc Vũ trong lòng… Kéo tiết khố của thiếu niên ra, duỗi thẳng lưng vùi mình vào giữa mông thịt trắng mềm kia, aizzz… Vẫn phải mau chóng lừa Liễu Mộc Vũ vào vương phủ mới tốt!



Từ lúc biết Liễu Mộc Vũ có thai, Liễu mẫu liền dùng đến dáng điệu của trưởng bối, ép buộc Liễu Mộc Vũ đi cùng mình đến nơi ở của người mù họ Sài để bắt mạch cẩn thận. Người mù họ Sài nghe thấy có người nhà đi cùng, cũng thoải mái xem chẩn, nói thân thể dựng phụ này quá yếu, có lẽ bụng không chịu đựng được, hiện giờ nếu đã quyết tâm giữ đứa trẻ, nhất định phải cực kỳ cẩn thận, những công việc nặng nề và vận động kịch liệt đều bỏ hết, chuyện phòng the thì khỏi cần nói, đi đường xa mệt nhọc cũng không nên, tốt nhất là có thể nằm ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng trở lên mới có thể xem như ổn thỏa.

Bởi vì không thể đi đường xa mệt nhọc, kế hoạch rời khỏi Phan Dương chỉ có thể lùi lại. Lo lắng Liễu Mộc Vũ sẽ quá mệt mỏi mà sau này sinh non, về đến nhà Liễu mẫu không nói gì nhiều, giúp Liễu Mộc Vũ xin dừng dạy học, lại dọn dẹp hết đồ đạc của Liễu Mộc Vũ chuyển sang phòng chính.

Trong nhà không có tiền dư, Liễu mẫu lấy mấy thứ mà trước đây Phạm Trạch mang tới như áo choàng da cáo, áo khoác nhung lông chồn, thêm cả mấy thứ đồ không cần thiết để mang đi cầm cố, đổi tất cả thành tiền để mua thuốc tẩm bổ an thai, ngoại trừ mấy vị thuốc cực kỳ đắt tiền như nhân sâm linh chi, đông trùng hạ thảo, canh nhau thai, thận hải cẩu, hận không thể dùng mấy ngày này để bồi bổ cho suốt hơn hai mươi năm thiệt thòi của Liễu Mộc Vũ.

Dưới sự trấn an cũng như ép buộc của Liễu mẫu, cả ngày Liễu Mộc Vũ đều nằm tĩnh dưỡng trong phòng, thực sự trải qua những ngày tháng lười biếng áo đến vươn tay cơm đến há miệng.

Tuy rằng ngày nào cũng nhàn hạ, nhưng thân mình vẫn không hề thoải mái. Huyệt nhi của Liễu Mộc Vũ đã sớm quen bị Phạm Viêm Bá xâm chiếm đoạt lấy, hiện giờ thiếu những ân trạch mưa móc, ngày qua ngày, thân thể bị dạy dỗ kỹ càng bắt đầu vội vàng bứt rứt, đêm nào cũng khıêυ khí©h du͙© vọиɠ da^ʍ tà tận sâu trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, làm cậu không thể ngủ yên.

Không thể đè nén những khát vọng trong cơ thể, vào mỗi đêm dài tĩnh lặng, Liễu Mộc Vũ sẽ lén lút dùng đến dương cụ giả bằng gỗ bách mà trước kia Phạm Viêm Bá cho cậu để mở rộng thân thể, nhưng vì có thai nên không dám cho vào trong, chỉ có thể an ủi ma sát vào âm thần ẩm ướt ngượng ngùng. Nhưng sau mỗi lần thân thể tháo gỡ được chút áp lực, Liễu Mộc Vũ lại sợ hãi, chán ghét mình.

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Thân thể dơ bẩn này đã không thể rời khỏi những gian da^ʍ của Phạm Viêm Bá, còn nói gì đến chuyện đi khỏi quận Phan Dương, trải qua những ngày tháng thanh tĩnh?

Tâm tình Liễu Mộc Vũ phức tạp mâu thuẫn, suốt cả một đêm đều ngủ trong bất an. Tuy rằng ngày nào Liễu mẫu cũng chăm sóc bằng thuốc bổ đồ ngon, vậy mà sắc mặt Liễu Mộc Vũ càng lúc càng tái nhợt. Liễu mẫu nhìn mà nóng lòng, nhưng không biết vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể sầu lo thở dài.



Phạm Viêm Bá đã tung hoành ở quận Hồ Tây hơn mười ngày, ngọn lửa trong bụng càng nín nhịn lại càng hừng hực, hôm qua đã gọi ba vũ nương đến hầu hạ, nhưng không hề có chút hứng thú. Càng khiến Tần Hoàn và những tiểu quan khác tìm đến, thao suốt cả đêm, tuy rằng thân thể mỏi mệt sẽ đi ngủ, nhưng trong lòng luôn không thể tìm thấy cảm giác thỏa mãn hưng phấn chỉ có khi ở cùng Liễu Mộc Vũ.

Giống như một người mất ngủ, tuy rằng cả thân thể và tinh thần đều buồn ngủ đến mức thống khổ, nhưng cuối cùng cũng không thể đi vào giấc ngủ. Thân thể kêu gào khát vọng được phát tiết đến cực hạn, giống như kɧoáı ©ảʍ sắp sụp đổ, chỉ cần nếm qua một lần, những thân thể khác đều không có hương vị gì.

Theo bản năng vươn tay sờ vào trong áo tìm khăn tay, mỗi khi trong lòng bất an nóng vội, Phạm Viêm Bá sẽ lấy chiếc khăn được ngâm trong hương vị dâʍ đãиɠ của Liễu Mộc Vũ để hít ngửi cẩn thận, tạm thời giảm bớt cảm giác tù túng ở bụng dưới.

“?” Nhớ rõ sau mỗi lần ngửi, hắn đều cất chiếc khăn kỹ càng trong áo, sao hôm nay lần tìm trong ngực mãi lại không thấy cái khăn đâu?

Khi Tần Hoàn đi tới, nhìn thấy Phạm Viêm Bá kéo áo ngoài, bộ dáng cuống cuồng sốt ruột tìm cái gì đó khắp nơi, không còn vẻ bá đạo tôn quý như trước đây, thấy có chút buồn cười, không khỏi che miệng cười “Phốc!” một tiếng.

“Quận vương, ngài đang tìm gì vậy?”

“Khăn tay của ta đâu? Chính là cái màu xanh đó…” Phạm Viêm Bá nhíu mày.

“Ha ha, ta còn tưởng là cái gì quý giá, chỉ là một cái khăn thôi mà…” Tần Hoàn che miệng cười, lấy chiếc khăn tơ tằm của mình ra, đỏ mặt đưa cho hắn. “Quận vương muốn dùng khăn, cứ dùng cái này trước đi…”

Gần hai mươi ngày không được gần gũi thân thể Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá vốn đã phiền muộn trong lòng, lại thấy Tần Hoàn khinh thường cái khăn tay như vật báu của hắn, tính tình lưu manh đâu có chịu được? Làm hỏng khăn tay của Tần Hoàn, khinh thường bĩu môi nói: “Bổn vương mới chỉ chơi mông ngươi vài ngày, ngươi đã không biết thân phận của mình? Cái khăn bẩn thỉu của một nam xướng, cũng dám đưa cho Phạm gia gia của ngươi?”

Tần Hoàn kinh ngạc trừng to mắt, mấy ngày qua Phạm Viêm Bá luôn ôn nhu dỗ dành hắn, cả ngày đều ôm ấp không rời tay, hiện tại đột nhiên làm nhục coi khinh mình như thế, khiến cho Tần Hoàn lập tức ủy khuất, hai mắt đỏ bừng.

“Không muốn dùng thì thôi, sao Quận vương phải mắng chửi người khác như vậy? Khinh thường khăn lụa của ta, sợ bôi nhọ thân phận cao quý của ngài, còn cái khăn vải thô kia lại khiến ngài cao hứng được ngay?”

Phạm Viêm Bá vừa nghe, trong lòng lập tức có hướng tìm, túm vạt áo Tần Hoàn hung dữ hỏi: “Làm sao ngươi biết đó là khăn vải thô?… Ngươi thấy chiếc khăn đó rồi? Ngươi giấu nó ở đâu?”

Tần Hoàn chưa bao giờ thấy bộ dáng hung ác đó của Phạm Viêm Bá, trong lòng lại ủy khuất, cố mạnh miệng: “Cái khăn đó vừa bẩn vừa cũ, còn có mùi lạ, ta vứt rồi…”

Vứt? Đó là bảo bối khó khăn lắm hắn mới lấy được của Liễu Mộc Vũ, vậy mà lại bị Tần Hoàn coi khinh vứt đi rồi? Phạm Viêm Bá thực sự vô cùng tức giận, tát mạnh một cái vào mặt Tần Hoàn, thiếu niên gầy yếu kia lập tức ngã xuống đất.

“Cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi đã không biết trời cao đất rộng? Chỉ là một nam kỹ ti tiện hèn hạ, đồ vật của bổn vương cũng dám tự động vứt đi? Ta thấy tiện nhân nhà ngươi chán sống rồi đấy!”

Tần Hoàn có phong thái dịu dàng, bộ dạng tuấn tú, những khách nhân mà hắn từng gặp, ai cũng nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà dỗ dành yêu thương, mà đến cả Phạm Viêm Bá đã trải qua vô số người, lần đầu tiên gặp hắn cũng đối đãi như vậy. Tiểu quan luôn được nuông chiều này đâu thể chịu nổi lời đánh mắng nhục nhã như thế, khóc lóc la to: “Vứt cũng vứt rồi, vậy mà ngài còn nhẫn tâm đánh ta? Ta hết lòng hết dạ hầu hạ Vương gia mấy ngày nay, chẳng lẽ lại kém hơn một cái khăn? Ngươi mắng ta ti tiện, liệu chủ nhân của cái khăn đó có cao quý hơn ta không? Cũng chỉ là loại thấp hèn mở chân hầu hạ người khác thôi, vứt đi có gì đáng tiếc?”

Lúc này Phạm Viêm Bá đã bình tĩnh trở lại. Nếu cái khăn kia đã mất rồi, mình sẽ lại đi đòi từ Liễu Mộc Vũ, dựa vào cái khăn đã mất đó, cho mình một bậc thang để bước xuống, cũng cho Phạm Viêm Bá một lý do và mong muốn để trở về quận Phan Dương. Tuy rằng Liễu Mộc Vũ không muốn vào phủ cùng mình, nhưng trong lòng vẫn có mình, đương nhiên Phạm Viêm Bá biết Liễu Mộc Vũ có tình ý với hắn, vậy thì hắn cần gì phải tự tìm phiền não, cứ tức giận không chịu trở về gặp Liễu Mộc Vũ?

Lạnh lùng liếc nhìn Tần Hoàn nằm rạp trên đất, Phạm Viêm Bá dùng ngữ điệu không có chút tình cảm nói: “Ta cho ngươi biết, đừng nói đến cái khăn đó, ngay cả một sợi tóc của chủ nhân cái khăn đó ngươi cũng không bằng! Ta niệm tình ngươi còn ít tuổi không hiểu chuyện, mạo phạm hôm nay tạm thời tha cho ngươi. Tốt nhất ngươi nên hiểu rõ, bổn vương có thể sủng ngươi lên tận trời, cũng có thể ném ngươi xuống đất, sau này đừng để ta gặp lại ngươi!”

Nói xong, vung tay áo, Phạm Viêm Bá không hề quay đầu lại, rời khỏi tiểu lâu của Tần Hoàn.

Ánh nắng bên ngoài lâu tươi sáng, rực rỡ khiến cho tâm tình Phạm Viêm Bá cũng cực kỳ vui vẻ… Rốt cuộc cũng được về nhà! Vứt bỏ hết những so đo tính toán cố chấp của mình trong nhiều ngày qua, Phạm Viêm Bá cong môi cười – Liễu Mộc Vũ, gia sắp về rồi, yêu tinh lẳиɠ ɭơ nhà ngươi cứ chuẩn bị mở rộng thân mình để hoan nghênh Phạm gia gia của ngươi đi!



Sau lần Phạm Sùng Ân gặp Tăng Yến Vân, sang ngày thứ hai ông liền gọi Phạm Trạch tới, hỏi hướng đi gần đây của Phạm Viêm Bá. Phạm Trạch không biết Phạm Viêm Bá lại chọc giận Phạm lão Tướng quân chỗ nào, cứ ấp úng nói mấy chuyện râu ria không quan trọng, Phạm Sùng Ân nghe xong cực kỳ không kiên nhẫn.

Đập mạnh vào bàn, rốt cuộc Phạm Sùng Ân cũng không nhịn được, lớn tiếng chất vấn: “Ta nghe nói mấy ngày trước Viêm Nhi quấy rầy một thư sinh họ Liễu, có chuyện này không?”

Phạm Trạch cả kinh trong lòng. Chuyện tình của Quận vương và Liễu Mộc Vũ khác với trước đây, vì không để Liễu Mộc Vũ khó xử, Phạm Viêm Bá đã che giấu quan hệ của hai người rất cẩn thận, thật ra Phạm lão Tướng quân đã biết chuyện từ đâu?

Thấy Phạm Trạch trầm mặc không nói, Phạm Sùng Ân theo thói quen định tội cho Phạm Viêm Bá, tức giận đến nỗi tay run rẩy: “Thằng nghiệt tử! Nghiệt tử! Loại chuyện dơ bẩn làm trái nhân luân đó, nó cũng làm được!”

Thấy lão Tướng quân phát hỏa, Phạm Trạch không dám giấu giếm điều gì, vội vàng lên tiếng giải thích: “Lão gia bớt giận! Lão gia bới giận! Ngài nghe ta giải thích đã…”

“Còn giải thích cái gì? Ta hỏi ngươi, có phải Viêm Nhi… Có phải Viêm Nhi… chiếm tiện nghi của người ta?” Phạm Sùng Ân cố gắng ôm một hy vọng, hỏi Phạm Trạch.

Phạm Trạch ngập ngừng một hồi, khó khăn mở miệng nói: “Lão gia… Quận vương và Liễu công tử là lưỡng tình tương duyệt… Họ… Liễu công tử… đã sớm là người của Quận vương…”

Phạm Sùng Ân nghe xong như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt đỏ lên, thì thào tự nói: “Tiểu Vân à… Phạm Sùng Ân ta có lỗi với bà! Ta cũng có lỗi với Liễu Tướng quân… Thằng nghịch tử kia đã gây ra tai hoa như vậy! Dưới cửu tuyền, sao ta có thể gặp lại Liễu Tướng quân!”

Phạm Sùng Ân ho khan kịch liệt, đứng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, Phạm Trạch sợ tới mức bước vội ra đằng trước vỗ lưng cho ông: “Lão gia! Lão gia! Ngài ngàn vạn lần đừng nôn nóng, thân thể quan trọng hơn! Thân thể quan trọng hơn!”

“Chờ nghịch tử kia về, lập tức bắt nó lại cho ta!” Dựa vào chút khí lực cuối cùng, Phạm Sùng Ân nghiến răng nghiến lợi phân phó, sau đó trước mắt liền biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh! Thân thể Phạm lão Tướng quân luôn cường tráng, đột nhiên ngất xỉu, khiến cho cả Quận vương phủ từ trên xuống dưới ầm ĩ gà bay chó sủa, không thể an bình.

Phạm lão Tướng quân bệnh lần này làm Phạm phu nhân vừa lo lắng vừa bất mãn. Sau khi gọi Phạm Trạch hỏi rõ tình huống, theo thói quen luôn chiều con trai, Phạm mẫu bắt đầu bất mãn với Liễu Mộc Vũ: “Nếu thư sinh họ Liễu kia không muốn đi theo Viêm Nhi, chỉ cần đòi chút tiền bạc rời khỏi quận Phan Dương là được rồi, cần gì phải biến mọi chuyện thành thế này, làm thân thể lão gia suy sụp, phải tìm ai bồi thường đây?”

Phạm Trạch không dám nói nhiều, chỉ có thể đứng bên cạnh gật đầu, khúm núm liên tục nói “Vâng”, sợ nói ra câu nào không ổn, Phạm lão phu nhân cũng ngất xỉu cùng lão gia.

Phạm Viêm Bá vô cùng cao hứng vội vàng trở về từ quận Hồ Tây, chỉ muốn sau khi bái kiến cha mẹ xong sẽ lập tức đi tìm Liễu Mộc Vũ để hoan ái mấy đợt, làm dịu nỗi khổ tương tư trong một tháng này. Nhưng không ngờ, vừa mới bước vào cửa, Phạm Viêm Bá đã bị thị vệ gia đinh lôi vào phòng ngủ, nói gì cũng không chịu thả hắn. Phạm Viêm Bá nghi hoặc không thôi, ngẫm lại gần đây không làm sai chuyện gì, nhân lúc Phạm mẫu đến gặp hắn, vội vàng kéo tay áo mẫu thân làm nũng, muốn phụ thân bỏ lệnh cấm, để mình mau chóng đi bắt yêu tinh lẳиɠ ɭơ kia, thao đã đời một hồi.

“Không được! Mới về nhà đã vội vàng ra ngoài, trong lòng vẫn nhớ đến thư sinh họ Liễu kia sao?” Phạm mẫu lộ ra vẻ mặt không vui, lạnh giọng cự tuyệt.

Phạm Viêm Bá sửng sốt trong lòng, không hiểu sao mẫu thân lại biết chuyện về Liễu Mộc Vũ, chẳng lẽ Phạm Trạch không cẩn thận lỡ miệng nói ra? Nghĩ lại cũng không phải, Phạm Trạch đi theo mình cũng đã được sáu, bảy năm, cho tới giờ vẫn luôn làm việc nhanh nhẹn cẩn thận, ứng phó rất nhanh, Phạm Viêm Bá mới giao chuyện của Liễu Mộc Vũ cho hắn lo liệu, sao hắn có thể nhắc đến Liễu Mộc Vũ trước mặt cha mẹ, còn ầm ĩ làm cho cha mẹ không vui như thế?

Phạm mẫu thấy Phạm Viêm Bá lộ vẻ nghi hoặc trong mắt, trong lòng luôn cảm thấy con mình mới là người bị hại, không khỏi lên tiếng cằn nhằn: “Mẹ nói này thằng con ngốc, tri nhân tri diện bất tri tâm, con đối tốt với người ta từ tận đáy lòng, nhưng người ta cũng không nhất định phải đối tốt thực lòng với con! Không biết thư sinh họ Liễu kia tìm gặp phụ thân con thế nào, thêm mắm dặm muối với phụ thân con để cáo trạng con, làm cho phụ thân con tức giận đến nỗi suốt mấy ngày không thể dậy được… Loại người gây tai họa này, thật sự không thể trêu chọc được, sao con không thể để mẹ bớt lo vậy?”

“Mẹ… Mẹ nói, Liễu Mộc Vũ đến tìm cha cáo trạng con?” Phạm Viêm Bá có chút không tin, luôn cảm thấy ngày hôm qua tiểu nhân nhi tri kỷ vẫn còn triền miên cùng mình, tại sao vừa quay đầu đi đã cắn mình một cái?

Phạm mẫu luôn thiên vị con, sớm đã đổ hết tội lên đầu Liễu Mộc Vũ, tưởng thư sinh họ Liễu kia đã nói không ít lời bậy bạ về Viêm Nhi với Phạm Sùng Ân, mới khiến Phạm Sùng Ân tức giận đến nỗi đổ bệnh, trong lòng có chút bất mãn: “Còn không phải sao? Cha con tìm Phạm Trạch đối chất xong, cũng không nghe Phạm Trạch giải thích đã định tội cho con, phạt con không được ra ngoài…”

“Không… Không phải đâu, Tiểu Liễu Nhi không phải người như vậy…”

Phạm mẫu thấy Phạm Viêm Bá vẫn còn hết lòng che chở cho thư sinh họ Liễu kia, trong lòng lại khó chịu: “Viêm Nhi, mẹ còn có thể lừa con sao? Số người mẹ đã gặp còn nhiều hơn số lần con ăn cơm đấy, những người bên ngoài tốt đẹp bình lặng, thường thường trong lòng đều cất giấu những tâm tư dơ bẩn, không chừng còn sắp đặt sau lưng người khác nữa! Con đó, tin tưởng người khác quá dễ dàng, bản thân bị phạt còn bất bình cho người khác…”

“Mẹ… Con đi đường xa mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi trước.” Phạm mẫu thấy ánh mắt Phạm Viêm Bá có chút ngây ngốc, an ủi thêm vài câu rồi về phòng chăm sóc Phạm lão Tướng quân.

Phạm Trạch đứng một bên thấy Phạm Viêm Bá không được ổn lắm, chờ Phạm mẫu đã đi xa mới dám lên tiếng nói chuyện: “Quận vương, chắc Liễu công tử không phải là người như vậy… Ngài đứng để ý trong lòng, gần đây thân thể lão gia không được tốt lắm, ta thấy ngài vẫn nên yên tĩnh hai ngày, chờ lão gia hết giận rồi tính tiếp…”

“Phạm Trạch!” Căn bản không nghe thấy Phạm Trạch nói gì, Phạm Viêm Bá nói rõ từng chữ một: “Đêm nay chúng ta lén ra phủ, ta muốn đích thân đến hỏi Liễu Mộc Vũ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »