Chương 10: Ai mới là người ngoài

Lâm Thanh Hy nắm tay Trương Hùng đi về phía cửa nhà hàng, ngoại hình và dáng người xinh đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng chiếc quần đi biển và áo ba lỗ trắng của Trương Hùng lại khiến mọi người chế nhạo, anh đến một nhà hàng cao cấp như vậy mà lại ăn mặc như thế này? Không tự cảm thấy bị mất mặt sao?

Trương Hùng không quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình. Trải qua nhiều rồi, rất nhiều việc đã nhìn tới phát chán rồi. Đẩy cánh cửa nặng nề của nhà hàng ra, một không gian rộng lớn với phong cách sang trọng mở ra trước mặt anh. Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà hắt ra ánh sáng nhàn nhạt, làm cho cả nhà hàng toát lên vẻ tao nhã yên tĩnh.

Tiếng nhạc saxophone nhẹ nhàng tràn ngập cả nhà hàng, lan tỏa như một làn khói vô hình, từ từ chiếm lĩnh lòng người, khiến người ta khó có thể cảm thấy căng thẳng và tức giận. Hương hoa thoang thoảng, không nồng cũng không hắc, làm dịu tâm trạng phức tạp của con người. Phục vụ lịch sự nho nhã, khách hàng yên tĩnh thưởng thức, thi thoảng cười nói nhẹ nhàng, khung cảnh đẹp đến lạ thường.

Nhìn phong cách trang trí trong nhà hàng, Trương Hùng không khỏi gật đầu, tuy không thể hiện hết phong cách tráng men nguyên bản nhưng cũng có phần nghệ thuật, có thể thấy được người điều hành nhà hàng này rất có tâm.

Hai người vừa đi vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rõ ràng là phụ nữ xinh đẹp ở đâu cũng là tâm điểm, ánh mắt của những người xung quanh trực tiếp phớt lờ Trương Hùng và dồn hết vào người Lâm Thanh Hy. Mà Lâm Thanh Hy từ nhỏ đã quen với chuyện này nên cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Trương Hùng liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng xác định được mục tiêu. Trên chiếc bàn dễ thấy nhất trong toàn bộ nhà hàng, có ba người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi ở đó. Không giống như phần còn lại của nhà hàng, ánh mắt của ba người đàn ông và một phụ nữ đang tập trung vào bản thân anh.

Trong đó một nam một nữ đã khá lớn tuổi, nhìn trông khoảng tầm 50. Khuôn mặt chữ điền của người đàn ông lộ ra những thăng trầm của cuộc đời, rõ ràng là hơn nửa cuộc đời của người đàn ông này không hề suôn sẻ, khi nhìn người phụ nữ, là một người phụ nữ giàu có khoảng tầm hơn 40 tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyển trân châu, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.

Trương Hùng nhìn thấy bên cạnh người đàn ông và phụ nữ trung niên là một thanh niên hơn 20 tuổi. Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo sơ mi có cổ hoa kiểu La Mã, và hắn đang nhìn anh với nụ cười nham hiểm.

Trương Hùng biết rằng chàng trai này chính là Trịnh Sở, đôi nam nữ trung niên vừa rồi chính là bố mẹ của hắn, Trịnh Khai và Vương Tùng Phụng.

Trương Hùng có quen biết với bố của Lâm Thanh Hy – Lâm Kiến Vũ, ông ấy là một người đàn ông trung niên trông rất hiền hòa và tốt bụng.

“Bố”, Lâm Thanh Hy khoác tay Trương Hùng và đi tới cạnh bàn.

Khi Lâm Thanh Hy gọi bố xong, Trương Hùng cũng không hề khách khí gọi 1 tiếng.

“Nào, ngồi đi!”, Lâm Kiến Vũ chào hỏi: “Trương Hùng à, bố giới thiệu cho con. Đây là chú Trịnh và dì Vương, đây là Trịnh Sở, tuổi tác của hai đứa sêm nhau, sau này thân thiết hơn nhé”.



“Thôi bỏ đi chú Lâm ạ, thân thiết thì miễn đi, đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cháu không muốn trở thành một tên ăn bám”, Lâm Kiến Vũ vừa dứt lời, Trịnh Sở đã sầm mặt nói tiếp.

Khi bố mẹ Trịnh nghe thấy con trai nói như vậy không có một chút trách cứ nào, ngược lại trên mặt còn hiện ra sự cổ vũ.

“Thanh Hy, nghe nói em kết hôn rồi, đây là đối tượng kết hôn của em sao?”, trên mặt Trịnh Sở tràn đầy khinh thường: “Xem ra mắt nhìn của em cũng chẳng ra sao cả”.

“Thanh Hy, cháu cũng thật là, sao nói kết hôn là kết hôn vậy?”, Vương Tùng Phụng cũng lên tiếng: “Cháu nói xem cháu đấy, kết hôn lại còn tìm loại ăn bám như thế này, đến cả một ngón tay của con trai dì cũng không bằng, mau ly hôn đi thôi!”

Trịnh Sở và Vương Tùng Phụng nói toạc ra như vậy, không hề suy nghĩ đến cảm xúc của Trương Hùng.

“Cháu kết hôn với ai hình như không cần người ngoài ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ nhỉ?”, Lâm Thanh Hy không vui nói.

“Người ngoài? Thanh Hy, sao em lại nghĩ bọn anh là người ngoài? Nếu như là người ngoài thì ở đây chỉ có một người là người ngoài mới đúng chứ”, Trịnh Sở chỉ vào Trương Hùng, ý thù địch rất rõ ràng.

Lâm Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Chuyện của bọn trẻ chúng ta không nhúng tay vào làm gì, mau gọi đồ ăn trước đi”.

“Đúng, gọi đồ ăn trước”, bố của Trịnh Sở, Trịnh Khai cũng lên tiếng.

Trịnh Sở mỉm cười tự tin, búng tay một cái gọi phục vụ tới.

Để duy trì phong cách nước Phiến ban đầu, những người phục vụ trong nhà hàng kiểu nước Phiến này đều là người nước Phiến gốc Hoa, ở đây, giao tiếp giữa khách hàng và nhân viên phục vụ đều bằng tiếng Anh, và thực đơn chỉ có hai loại chú thích là tiếng Anh và tiếng nước Phiến.

Trịnh Sở dựa nửa người vào chiếc ghế phía sau, cầm lấy thực đơn do người phục vụ đưa cho, liếc nhìn Trương Hùng một cách phù phiếm, rồi bắt đầu gọi món theo cách kết hợp tiếng Anh và tiếng nước Phiến.



Về tiếng nước Phiến, suy cho cùng phạm vi nhận biết vẫn còn rất thấp, không được phổ biến như tiếng anh. Loại kết hợp nửa Anh nửa nước Phiến này của Trịnh Sở khiến cho những người không hiểu cảm thấy rất cao cấp, nhưng trong mắt Trương Hùng, hắn như đang làm trò hề vậy.

Giống như một người nước ngoài mới tới Hoa Hạ, không biết tiếng Hoa Hạ, dùng tay chân để biểu đạt gì đó, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu không rõ, nhưng người nước ngoài này vẫn tỏ ra rất tự tin, cho rằng mình thể hiện rất rõ ràng.

Đối với cách biểu hiện của Trịnh Sở, những người phục vụ trong nhà hàng hiển nhiên đã nhìn thấy rất nhiều, bọn họ đều nhìn nhau mà cười, có thể từ kịch bản dở ẹc của đối phương mà biết được đối phương muốn gọi món ăn gì.

Trong quá trình đặt hàng, Trịnh Sở thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Hùng, với vẻ mặt kiêu căng, và mẹ của Trịnh Sở, Vương Tùng Phụng cũng làm như vậy, như muốn nói, hãy nhìn con trai tôi giỏi như thế nào đi, không giống loại ăn bám vô dụng như ai đó!

Sau khi Trịnh Sở gọi món xong, hắn đưa thực đơn cho Trương Hùng: "Được rồi, anh muốn gọi món gì cũng được, bữa ăn này anh không cần phải trả tiền".

Trương Hùng liếc nhìn thực đơn trên tay Trịnh Sở, nhớ lại về những gì Lâm Thanh Hy vừa nói với mình, anh lắc đầu và nói: "Để Thanh Hy gọi món cho tôi đi".

“Sao thế? Không biết tiếng nước Phiến? Không có văn hóa mà cũng đòi thò mặt tới nơi cao cấp này”, Trịnh Sở khinh thường cười một tiếng, đưa thực đơn cho Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy cầm lấy thực đơn, dùng bàn tay ngọc ngà liên tục lật menu, lông mày hơi cau lại, nhà hàng kiểu nước Phiến này tuy đã mở hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên cô tới. Chữ nước Phiến trên đó cô hoàn toàn xem không hiểu, mặc dù có chú thích bằng tiếng Anh, nhưng những món đặc biệt vẫn phải phát âm bằng tiếng nước Phiến mới được.

Thực đơn như vậy khiến Lâm Thanh Hy nhất thời có chút lo lắng, không biết nên gọi món gì.

Trịnh Sở ngồi đối diện Lâm Thanh Hy liền lên tiếng: “Thanh Hy, thường ngày em bận rộn công việc, chưa từng tới nhà hàng này bao giờ, chi bằng để anh chọn giúp em”.

Nói xong Trịnh Sở liền với tay lấy thực đơn trong tay Lâm Thanh Hy.

Nếu Trịnh Sở thực sự lấy thực đơn và gọi món cho Lâm Thanh Hy, có thể nói rằng hắn đang cố tình làm bẽ mặt Trương Hùng, để người đàn ông khác giúp gọi món cho vợ mình?

Nhưng khi tay của Trịnh Sở mới vươn ra được một nửa thì đã thấy thực đơn trong tay Lâm Thanh Hy bị một bàn tay khác cầm lấy. Hắn nhìn thấy bàn tay thô ráp của anh đang lật thực đơn. Anh dựa vào đâu chứ? Đây là nơi cao cấp, loại dân thường nghèo hèn như anh được tới đã là vinh quang lắm rồi, vậy mà anh còn có mặt mũi lật thực đơn ở đây, một kẻ ở rể nhà họ Lâm, anh có tư cách gì chứ?