Chương 9: Một lần nhìn anh.

Lúc Hàn Tiểu Đông tỉnh dậy, trước mặt cậu đã là một trần nhà trắng tinh.

Bên cạnh cậu, là Tiêu Mặc.

Hàn Tiểu Đông trân trân nhìn lên trần, cố chấp không quay đi đâu.

Là Tiêu Mặc lên tiếng trước, hắn gọi một tiếng ôn nhu. "Tiểu Đông."

Vào tai Hàn Tiểu Đông lại như tiếng gọi của ác ma từ địa ngục, cậu không trả lời, đang suy nghĩ giữa phủ nhận và khẳng định.

Tiêu Mặc lại tiếp tục. "Anh biết, em cũng trọng sinh. Không cần phủ nhận."

Hàn Tiểu Đông nhắm mắt lại, cậu bỗng dưng bình thản đến lạ thường. "Vậy, anh còn định làm gì nữa? Bắt tôi lại? Nhốt tôi? Như kiếp trước?"

Tiêu Mặc cười nhẹ. "Em nghĩ nhiều rồi."

Hàn Tiểu Đông mím môi, cố gắng không bật ra những lời thô tục. "Nghĩ nhiều? Ha! Nghĩ nhiều! Sau những gì tôi đã được anh cho trải nghiệm hm?"

Tiêu Mặc nhíu mày. "Anh..."

Hàn Tiểu Đông cắt lời hắn. "Tóm lại là anh muốn gì? Cứ nói."

Tiêu Mặc ôn nhu như nước, cứ thế nhìn cậu một hồi, hắn chậm rãi mở lời. "Anh muốn, em có thể nhìn anh một lần không?"

Hàn Tiểu Đông quay lại, cho hắn một cái nhìn vô cảm. "Đủ chưa?"

Tiêu Mặc lắc đầu, giọng hắn vẫn nhẹ như tơ. "Không phải như vậy."

Hàn Tiểu Đông hạ mi, thở ra một hơi dài, sau những việc hắn đã làm, những biểu hiện và hành động của cậu không còn giống như ngày trước nữa, cậu thực sự sợ hãi hắn điên tiết lên sẽ làm cái gì nữa, lại học được cách nhìn hắn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy. Kể cả lúc này, đáng lẽ cậu phải gắt lên, nhưng không, cậu chỉ mở giọng một cách cực kỳ thản nhiên. "Như thế nào?"

Trong mắt Tiêu Mặc xuất hiện một tia khổ sở, nhưng lại vụt qua rồi tan biến như chưa từng xuất hiện. "Nhìn anh, như cách em nhìn một con người đang sống, dõi theo anh, như cách em dõi theo người em thích, có được không?"

Hàn Tiểu Đông nói. "Không được."

Tiêu Mặc hít vào một hơi, sau đó lại thở ra. "Bất kỳ cái nào?"

Hàn Tiểu Đông nhìn sang một phía, trong mắt cậu, cái gì cũng không có. "Nếu tôi nói, bất kỳ cái nào tôi cũng không làm được?"

Tiêu Mặc cười nhẹ. "Không sao, nếu em muốn, cái gì cũng có thể."

Hàn Tiểu Đông quay lại nhìn hắn. "Nếu tôi nói, cái gì cũng không thể?"

Tiêu Mặc vẫn một giọng ôn nhu. "Anh nói, nếu em muốn, cái gì cũng có thể."

Hàn Tiểu Đông tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Tiêu Mặc trước sau vẫn thủy chung nhìn về phía cậu.

Cuối cùng, Hàn Tiểu Đông nói. "Có thể." Ngừng một chút, cậu lại tiếp tục. "Cái thứ nhất, có thể, thứ hai, không."

Tiêu Mặc cười khổ, nói. "Anh biết." Nhưng anh vẫn muốn thử, thử để xem vận may của anh, có thể với tới được em hay không? Nhưng, có vẻ là không rồi.

Hàn Tiểu Đông nói. "Cho đến bao giờ?"

Tiêu Mặc khép mi. "Đến khi nào, em cảm thấy, đã đủ hiểu anh."

Hàn Tiểu Đông nói. "Nhảm nhí."

"Không có đâu. Em thử đi."

Hàn Tiểu Đông quay mặt đi. "Anh đi được rồi."

Sau một hồi, tiếng động gì cũng không có. Cậu quay lại, vẫn thấy một Tiêu Mặc ngồi đó. "Anh cần em trả lời."

Hàn Tiểu Đông nhìn hắn. "Được. Anh đi đi."

Hắn nói. "Anh muốn nhìn em thêm chút nữa..."

Cậu cho hắn một cái nhìn lãnh tĩnh.

"Khó vậy sao?"

Cả hai đều trầm mặc ngay sau đó.

Hàn Tiểu Đông không biết nói gì.

Tiêu Mặc, chỉ đơn giản không muốn nói gì thêm.

Ngôn ngữ bỗng vô nghĩa trong lúc này.

Đôi lúc, chỉ im lặng, chỉ giản đơn nhìn nhau như vậy, không cần bất cứ lời nói gì, đã là tốt cho cả hai.

...

Hàn Tiểu Đông không biết tại sao mình lại về được nhà nữa.

Cậu lại mở mắt nhìn trần nhà.

Hành động này quen thuộc thật đấy.

Lúc ở với hắn, lần nào hoan ái, cậu cũng chẳng bao giờ nhìn hắn. Cậu sẽ nhìn bất cứ thứ gì, chỉ cần không phải hắn, thậm chí mọi lúc mọi nơi cũng không muốn nhìn hắn.

Cậu nghe hắn nói, đã cố gắng nghe, cố gắng nhẫn nại, nhưng trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ.

Một lần nhìn anh sao?

Khó lắm.

Đơn giản vì tôi chọn vứt bỏ.

Vứt bỏ hiện tại đáng sợ kia, vứt bỏ anh.

Cuộc sống bây giờ của thực sự làm tôi thoả mãn lắm rồi.

Tôi không muốn quay lại cái hiện thực đau đớn kia.

Tôi mệt mỏi lắm.

Thực sự mệt mỏi lắm rồi, không muốn làm bất cứ cái gì, cũng không muốn chịu đựng bất cứ cái gì nữa.

Anh có thể đừng làm cái gì, để tôi nghĩ rằng anh đang níu kéo tôi không?

Níu kéo tôi lại cái quá khứ chồng chất đổ vỡ kia nữa.

Anh biết rằng miễn cưỡng không được gì, nhưng lại níu kéo một cách như vậy.

Thật không công bằng!

Tôi không oán hận anh bất cứ thứ gì cả, đừng làm phiền tôi nữa, không được sao?

Một mối quan hệ miễn cưỡng không bao giờ dài lâu cả, anh không hiểu sao? Hay là cố tình không hiểu?

Gặp nhau không đúng lúc, không đúng thời điểm, không đúng cách chỉ làm tổn thương nhau thôi.

Anh muốn cứu vớt gì ở nơi tôi sao? Quá trễ mất rồi...

...

Tiêu Mặc trong đêm tối uống một ngụm rượu vang đỏ.

Anh đã nghĩ rồi Tiểu Đông, vướng mắc giữa hai ta, cái vướng mắc mà thật khó khăn mà có thể quên.

Lời thề hẹn thật lòng, hay lời ngọt ngào nói êm tai, sau khi em bỏ đi, cũng hoá thành cô đơn.

Anh hiểu được tình yêu đích thực, chính là vì em tồn tại trên thế giới này.

Kiếp trước, anh ngu muội thương tổn em, kiếp này, hãy để anh gánh mọi thương tổn, để bảo vệ em, sau đó, chúng ta cùng xây dựng một mối quan hệ vững chắc, yêu nhau đến già, có được không?

Chắc rằng, một ngày nào đó, người mang lại ánh sáng sưởi ấm cho em, không phải ai khác ngoài anh.

Nhìn anh đi.

Nhìn anh một lần.

Nhìn anh chứng minh cho em thấy được.

Nhất định!