Chương 15: Hoa trong gương, trăng trong nước thôi

Lão chủ bộ nhìn Tiêu Sóc, mắt tối sầm lại.

Trăm tính ngàn tính.

Không ngờ Vân tiểu hầu gia lại hùng tâm tráng chí thế này.

Tiêu Sóc ngồi yên một chặp, ném quân cờ trong tay, kéo áo đứng dậy.

“Ngươi mê sảng cái gì đó!”

Lão chủ bộ lao tới trước hắn, bước một bước dài kéo cửa ra, nghiêm túc khiển trách Huyền Thiết vệ: “Chẳng phải nói với các ngươi rồi sao! Không được tùy tiện khẳng định mọi chuyện, tất cả phải xác định rõ ràng…”

“Đã hỏi rất rõ ràng.” Huyền Thiết vệ thẳng thắn thành thật, áp dụng những gì được dạy: “Theo như ngài bảo, xoay sở tìm cách, tận dụng thời cơ nói lời khách sáo.”

“…” Lão chủ bộ ôm ngực: “Vậy ngươi làm cách nào?”

“Hỏi quản sự.” Huyền Thiết vệ: “Quản sự hỏi đầu bếp, đầu bếp hỏi tạp dịch, tạp dịch hỏi thủ vệ trông cửa, thủ vệ trông cửa hỏi nữ đầu bếp.”

“Nữ đầu bếp hỏi nha hoàn, lúc nha hoàn đưa lò sưởi lại hỏi thân binh của Vân công tử.”

Huyền Thiết vệ bảo đảm: “Mọi người đều nói như vậy, không hề nghe sai.”

Lão chủ bộ: “…”

Lão chủ bộ đã có tuổi, đỡ khung cửa run rẩy thở hơi lên.

Ngày đó Vân Lang tới cứu đám thủ hạ đã từng nói với ông, mấy tên ngu ngốc xuất thân từ Sóc Phương quân không dựa dẫm được, trăm triệu lần không thể thả tay để bọn hắn chạy loạn.

Lúc đó lão chủ bộ còn cười cho qua chuyện, cảm thấy Vân Tiểu hầu gia lo chuyện không đâu.

Bây giờ nhìn lại, Huyền Thiết vệ không phạm sai lầm, gần như dựa vào mấy năm gần đây vương phủ luôn luôn bình an không có sinh sự.

Tiêu Sóc đứng cạnh cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi thư phòng tự tay bóp chết Vân Tiểu hầu gia. Lão chủ bộ tạm không thì giờ lo nghĩ nhiều, đẩy cửa thư phòng một cái rầm vào mặt Huyền Thiết vệ, bước nhanh tới: “Vương gia…”

Tiêu Sóc phất tay, mở cửa sổ.

Gió lạnh nháy mắt thổi vào, lão chủ bộ không dám lên tiếng, tự đi qua khều khều lửa than.

Tiêu Sóc dường như không biết lạnh, chắp tay đứng trước cửa sổ, một nửa gương mặt mặt hờ hững ẩn trong ánh nến.

Hắn lớn lên không hề giống Đoan vương gia, trái lại dung mạo tương tự Đoan vương phi. Chẳng qua sự tàn nhẫn và lạnh lùng quá nổi bật, làm người ta vô duyên vô cớ kinh sợ, không dám mảy may tiếp cận.

Lão chủ bộ cũng hơi run sợ, lưỡng lự một lát, vẫn phải chuẩn bị tinh thần, rót chung trà nhỏ đặt bên tay hắn.

Màn đêm u ám, tuyết trời buông xuống.

Tiêu Sóc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng dưng bật cười khe khẽ.

“Vương gia tuyệt đối không thể!” Lão chủ bộ tưởng chừng như nghe được sát khí trong tiếng cười này, bị dọa đến quỳ rạp xuống: “Ngài đừng nghe mấy lời nói nhảm, tam nhân thành hổ*! Dù tiểu hầu gia có nói thế đi chăng nữa, thì có lẽ là không muốn nhận thua, miệng lưỡi chiếm tiện nghi…”

(*) Một người nói có hổ sẽ không ai tin, nhưng ba người nói thì chưa chắc. Ý là lời đồn lặp đi lặp lại, nhiều người truyền miệng thì sẽ khiến người ta tin là có thật.

Tiêu Sóc liếc mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Chính ngươi cũng tin tám phần mà.”

Lão chủ bộ: “…”

Lão chủ bộ cúi đầu, lắp ba lắp bắp: “D… Dạ.”

Dẫu sao mấy câu thế này nghe rất giống những gì Vân Lang có thể nói ra.

Năm ấy thời điểm Vân tiểu hầu gia ở trong phủ, té xuống cái bẫy Tiêu Sóc đào, đè hỏng bọc điểm tâm cầm trên tay.

Y tức nổ phổi mà chẳng nói được câu nào.

Từng làm ông nội Tiêu Sóc một thời gian ngắn.



Về sau bởi vì không thể làm ông nội Tiêu tiểu hoàng tôn nữa, y mới không lần nào rơi vào hố trước cửa sổ thư phòng cũng lười biếng khoanh chân ngồi dưới đấy hét lớn: “Phiền quý phủ cho người đến kéo ông nội ngươi lên.”

“Vân… Công tử, nghịch ngợm bất kham.”

Tâm trạng lão chủ bộ hơi kích động, nói sai, khó khăn chữa lại: “Ta lỡ lời.”

Lão chủ bộ khẽ nói: “Tuyệt đối không có ý mạo phạm tiên vương…”

Tiêu Sóc không nói gì, ánh mắt hướng về l*иg đèn treo giữa hành lang, hơi lạnh lan tràn dưới đáy mắt.

Lão chủ bộ đứng một bên đành bất chấp, giữa hai cái có hại ông quyết chọn cái nhẹ hơn: “Nếu thật sự tức giận thì ngài cứ tự tay đánh Vân công tử đi cho nhẹ lòng.”

“Sáu năm trước ta đã từng thề.” Tiêu Sóc hờ hững nói: “Sẽ không bao giờ ra tay với hắn nữa.”

Lòng lão chủ bộ nặng nề, cúi đầu im thin thít.

Nếu chỉ nói mỗi câu này thì đã tốt rồi, đáng tiếc… Tiêu Sóc chưa nói trọn vẹn lời thề ấy.

Sáu năm trước, vương phủ xảy ra biến cố long trời lở đất.

Mọi người trong phủ bôn ba khắp nơi, lao lực mệt mỏi, rất nhiều chuyện không để tâm đến. Tới khi miễn cưỡng yên ổn lại cũng đã qua một tháng sau.

Tiên vương và vương phi cùng nhau qua đời, cử tang nhập liệm một chuyện nối tiếp một chuyện. Quý phủ không người chủ sự, theo lệ Tiêu Sóc sẽ tạm duy trì vương tước, một mình chủ trì tang lễ.

Khi Vương phủ chỉnh lý danh sách tên người để tang, mới phát giác đã trôi qua hơn một tháng mà Vân Lang chưa từng tới một lần.

Lúc đó chưa có ai biết người vu oan hãm hại chính là Trấn viễn hầu phủ, trước nay Vương phủ và Vân Lang có giao tình sâu, không ít kẻ vì điều đó kín đáo phê bình y. Nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều bị tiểu vương gia kiên quyết bác bỏ.

Phong ba cấm quân chưa yên, trong kinh lại nhao nhao đồn đãi. Nhiều kẻ chửi bới sau lưng Vân Lang, ở trước mặt Tiêu Sóc cũng mắng mỏ không chút lưu tình.

Thế nhân đều cho rằng, Tiêu Sóc đã hận thấu Vân Lang từ lần biến cố đó. E rằng bản thân Vân Lang cũng cảm thấy như vậy.

“Hôm ấy… Ngài tiến cung.”

Lão chủ bộ không nhịn được, hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngài lại lập huyết thệ với Vân công tử…”

Tiêu Sóc thờ ơ đúng đấy, khép của sổ.

Gió tuyết bị chặn hết bên ngoài, ánh nến nháy một cái, lại sáng như bình thường.

Tiêu Sóc cụp mắt: “Ta đi thỉnh cầu tiên đế điều tra lại oan án Đoan vương.”

Tất nhiên lão chủ bộ biết chuyện này, gật đầu: “Lần đầu tiên tra án, Đại Lý tự gian dối, qua quýt lôi một tên Chỉ huy sứ Thị Vệ ty đến gánh tội thay, nói gã trộm hổ phù với mưu đồ bất chính…”

Bên trong có túc vệ cung biến, ở ngoài có thân vương chết oan. Đại lý tự khanh phụng chỉ tra án, tra tới tra lui, nhưng chỉ tra được một Chỉ huy sứ nho nhỏ.

Cả kinh thành đều biết chắc chắn không phải, tuy nhiên không ai dám nói nhiều nửa câu.

Khi hồ sơ kết án giao tới, Tiêu Sóc quỳ suốt cả đêm trong tông miếu (Nơi thờ tổ tiên của vua), ai khuyên cũng bất động.

Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu tiểu vương gia mặc áo trắng đồ tang, một mình đệ tấu vào cung.

“Nếu muốn chứng minh với tiên đế người kia chỉ là bù nhìn thế tội, vậy chỉ cần kiểm chứng hổ phù không phải là được rồi sao?”

Lúc ấy lão chủ bộ ở ngoài cung nên không rõ tình hình cụ thể: “Khi trấn áp cấm quân, hổ phù nằm trong tay Vân Tiểu hầu gia rõ rành rành, hắn…”

Tiêu Sóc nói: “Đại lý tự tìm ra hổ phù trên người tên chỉ huy sứ gánh tội thay.”

Lão chủ bộ choáng váng.

Tiêu Sóc đứng trước cửa sổ, nhắm mắt giấu đi sắc máu trong con ngươi.

Oan ức thấu trời.

Chỉ chốc lát nữa sẽ qua loa kết án, thiếu niên Tiêu Sóc tiến cung cầu xin tiếp tục điều tra, quỳ trước thềm ngọc một ngày một đêm, một cái lại một cái, dập đầu không biết bao nhiêu lần.

Thỉnh cầu tiên đế, tham gia chính sự, phủ doãn Khai Phong, Đại Lý tự khanh.

Cũng cầu xin Vân Huy tướng quân – Vân Lang có công dẹp loạn.

Kể từ năm ngoái Vân Lang theo quân chinh chiến, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Một người mặc áo choàng ngự ban, đứng hầu sau lưng tiên đế, một người mặc áo tang quỳ dưới thềm, giữa trán đầm đìa máu me.

“Là Vân Tiểu hầu gia đưa hổ phù cho họ, để đẩy tên Đô chỉ huy sứ ra chịu tội thay?”

Lão chủ bộ không dám tin, cau mày: “Sao có thể chứ? Rõ ràng tiểu hầu gia…”

“Tiên đế bước xuống bậc thềm, đỡ ta đứng dậy, nói với ta.” Tiêu Sóc chầm chậm nói: “Trẫm biết nỗi khổ của ngươi.”

Hắn nói tới đoạn này, giọng vẫn cực kỳ bình thản, cứ như mọi chuyện không liên quan tới mình: “Rồi hỏi ta, việc này không tra xét nữa được không.”

Cổ họng lão chủ bộ siết chặt: “Ngài…”

“Ta lại tiếp tục dập đầu.” Tiêu Sóc nói: “Có vài đại thần luân phiên tới khuyên.”

“Đến cả thái phó cũng được mời tới.”

“Thuộc hạ cũ của phụ thân Quan Quân đại tướng quân, Hoài Hóa đại tướng quân, Quy Đức tướng quân, Đô chỉ huy sứ Tiền Điện ty.”

Điện Văn Đức to lớn như vậy, tuy đầy người, nhưng trống rỗng.

Toàn thân thiếu niên Tiêu Sóc trắng toát, quỳ dưới bậc thềm, từng tiếng dập đầu nặng nề vang lên.

“Vân công tử.” Lão chủ bộ lẩm bẩm: “Vân công tử…”

“Ta dập đầu đến ngất xỉu, cũng không biết đã dập bao nhiêu lần. Người trong điện thấy không khuyên nổi ta bèn dồn dập cáo lui, chỉ còn lại vài người ban đầu.”

Tiêu Sóc nói: “Tiên đế thở dài mệt mỏi rồi dẫn mấy đại thần kia đi.”

Tiêu Sóc buông mắt, nhìn lòng bàn tay: “Hắn đi xuống, quỳ ở trước mặt ta.”



Một mình Tiêu Sóc gồng gánh cả vương phủ, liên tục hơn một tháng, thân thể đầu óc đều đã đến cực hạn, tầm mắt mơ hồ, chống thềm ngọc nhuộm máu ngẩng đầu, vẫn muốn tiếp tục dập.

Vân Lang vươn tay ngăn hắn, nâng hắn dậy.

Nội thị ở đó không dám nói nhiều, cẩn thận khuyên: “Tiểu hầu gia, mặt đất lạnh lắm…”

Vân Lang lạnh nhạt: “Lui ra.”

Nội thị ngậm miệng, nín thở lẳng lặng lui ra khỏi điện.

Vân Lang nhìn Tiêu Sóc một lát, dùng cổ tay áo giúp hắn lau vệt máu giữa trán.

Tiêu Sóc đã gần như mất đi ý thức, bắt lấy tay y, ngực phập phồng, cố gắng áp chế huyết khí quay cuồng dữ dội trong mắt.

“Không có người ngoài.” Vân Lang nói khẽ: “Ngươi muốn ra tay với ta cũng không cần kiêng kỵ.”

“Vân Lang.” Tai Tiêu Sóc cứ ong ong, hắn nghe thấy giọng mình khàn khàn: “Phụ vương và mẫu phi phải chịu oan ức thấu trời, hài cốt chưa lạnh.”

Vân Lang giống như hơi lạnh, rùng mình một cái, cụp mắt không nói.

“Tiếp tục tra án, không liên lụy ngươi.”

“Đoan vương phủ tự rước lấy họa, không thể trách ngươi.”

“Ngươi và Trấn viễn hầu phủ không liên quan, nếu tra ra nhà ngươi…” Mắt Tiêu Sóc đỏ ngầu, mạnh mẽ siết cổ tay y: “Đoan vương phủ sẽ từ bỏ phong tước, tự xin đi đất phong, ta dùng tước vị của mình bảo vệ ngươi.”

Vân Lang vẫn không lên tiếng, tránh né ánh mắt hắn, tay dùng lực muốn đỡ Tiêu Sóc đứng lên.

Tiêu Sóc lê đầu gối về sau hai bước, cúi người nặng nề bái lễ với y.



“Bây giờ nghĩ lại.” Tiêu Sóc bật cười: “Khi đó quả là ngu dốt cực độ.”

Đoan vương gặp khó khăn, chuyện liên can đến việc tranh đoạt đấu đá.

Ngoại trừ hắn, những người còn lại có lẽ đã biết được chuyện gì xảy ra.

Tiên đế mất đi một người con trai, dẫu trong lòng đoán được từ đầu đến cuối thì cũng khó mà xuống tay, điều tra ra một người khác để bó tay chịu chết.

“Sao có thể trách vương gia?!”

Lão chủ bộ nghẹn họng: “Nào có đạo lý như thế? Mặc dù tiên đế làm cha, nhưng tiên vương cũng là con ông mà! Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy…”

Tiêu Sóc đáp: “Thôi.”

Lão chủ bộ tức run, cúi đầu không lên tiếng.

“Tiên đế nhân từ, nhưng không công bằng, cứ lo trước tính sau, lưỡng lự không dám quyết.”

Tiêu Sóc nói: “Sau này ta mới biết, khi đó thân thể tiên đế ngày càng xấu đi, nếu vẫn để trống vị trí thái tử thì triều đình tất loạn.”

Lão chủ bộ không am hiểu triều chính, nhưng vẫn cắn răng nói: “Vân, Vân công tử…”

“Ngày thứ hai, hắn mang thánh chỉ nói rằng ta được cử hành quan lễ và tập tước đến tế bái phụ thân.”

Tiêu Sóc nói: “Hắn khuyên ta dừng tay đúng lúc, không lật lại bản án nữa.”

Lão chủ bộ thở dài, nhắm mắt.

“Ta đồng ý.” Tiêu Sóc bình tĩnh nói: “Chỉ cần một điều là hắn phải nói cho rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.”

“Hắn không nói gì mà đưa ta con dao găm.”

Tiêu Sóc cười khẩy: “Rồi tự trói tay mình lại, đứng trước mặt kêu ta đến xả giận.”

Thiếu niên Tiêu Sóc siết con dao găm, đứng giữa khoảng trời đầy gió tuyết, cao giọng cười lớn, đột nhiên chặt phăng ống tay áo.

Cắt áo đoạn giao, ân tận nghĩa tuyệt.

Từ ấy Đoan vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, phong phủ không ra. Tiêu tiểu vương gia lập ra huyết thệ sẽ không bao giờ động tay vào Vân Huy tướng quân, trừ phi…”

“Trừ phi.” Vẻ mặt Tiêu Sóc lãnh đạm, giơ tay phẩy nhẹ hoa nến, thong thả tiếp lời: “Ngày khác gặp lại, ta tự tay lấy mạng hắn.”

Lão chủ bộ ảm đạm không nói nên lời, chỉ biết đứng đấy.

“Thời niên thiếu chỉ biết oán hận ngập trời, cảm thấy thiên vị bất công.”

Tiêu Sóc nói: “Ban đầu ta nghĩ sẽ mặc kệ tất cả điều tra rõ ràng. Bất luận chuyện này có quan hệ với Trấn Viễn Hầu phủ hay không thì cũng không liên quan đến hắn.”

“Phạm phải thiên uy cũng được, vứt bỏ tước vị cũng được.” Tiêu Sóc rũ mi: “Cùng lắm thì bị đày đến nơi đất phong xa xôi, sơn cùng thủy tận. Còn nếu dính dáng đến nhà họ thật, ta sẽ giao tước vị ra đổi lấy hắn, rồi bọn ta cùng nhau rời đi. Rời đi thật xa kinh thành, không quay về nữa.”

Cõi lòng lão chủ bộ chua xót: “Vương gia…”

“Rốt cuộc là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.”

Tiêu Sóc nói: “Giờ đây ta chỉ cảm thấy vui mừng, không biết khi ấy hắn gặp phải chuyện gì trì hoãn, chưa kịp nhúng tay.”

Thời khắc biết cả nhà xảy ra chuyện, hắn sợ Vân Lang là người ra tay.

Tiểu hầu gia của Trấn Viễn hầu phủ không hề nhận được một chút tổ ân, để nói cho vuông thì y chính là đinh trong mắt cái, gai trong thịt hầu phủ.

Vân Lang muốn nhúng tay, ắt hẳn không thể toàn thân trở ra.

Lúc cầu xin điều tra lại vụ án, hắn quỳ gối dưới thềm ngọc, nhìn thấy Vân Lang lành lặn khoác áo choàng ngự ban, trong bụng không hề cảm thấy căm tức, trái lại cuối cùng cũng yên tâm.

“Hắn vốn.” Tiêu Sóc khẽ khàng lên tiếng: “Chẳng là gì của ta.”

Năm Vân Lang rời khỏi kinh thành, lĩnh binh trở về Bắc Cương, rốt cuộc Tiêu Sóc mới nghĩ thông suốt chuyện này.

Vân Lang và vương phủ, xét cho cùng chẳng hề có quan hệ.

Y không cần ngồi cùng chiến xa với vương phủ, không cần mạo hiểm giúp hắn thỉnh cầu lật lại bản án mà chọc đến thiên uy, lại càng không cần giúp hắn.

Vân Lang có thể lựa chọn bảo vệ hầu phủ, không dính một chút ô danh, làm thiếu tướng quân lập ra chiến công hiển hách.

Tiếng tăm lẫy lừng, ghi danh sử sách.

Sau khi nghĩ thông, Diễm vương phủ lập tức cho người rút cáo trạng ở Đại Lý tự.

“Vậy cuối cùng… Đã có chuyện gì?”

Lão chủ bộ hỏi: “Vương phủ chúng ta vừa mới rút lui, không lâu sau lại có bằng chứng Trấn Viễn hầu phủ mưu phản?”

“Nếu không phải bằng chứng nọ quá rõ ràng, không cách nào thoái thác thì sẽ không ép tiên đế phải tra xét lại vụ án năm xưa.”

Lão chủ bộ: “Tuy tiên đế lệnh Lục hoàng tử chủ thẩm, nhưng mất đi Trấn Viễn Hầu phủ có thể xem là bẻ gãy một cánh tay của hắn, có thể coi là chúng ta một chút công đạo…”

Tiêu Sóc cúi đầu, hắt sạch một chung trà nguội.

Khoảng thời gian lật lại bản án, hắn không còn có những suy nghĩ như năm nào, từ đầu đến cuối chưa từng quan tâm, cũng không để ý đến sự việc quá khứ.

Chẳng qua… hắn khó mà kiểm soát nỗi không hận Vân Lang.

Khi nghe Vân Lang ở pháp trường ăn nói linh tinh, chắc như đinh đóng cột rằng y cảm mến hắn đã lâu.

Hoặc khi biết Vân Lang váng đầu chạy đi uy hϊếp thái tử lập lời thề trước linh vị không được ra tay gϊếŧ hắn.



Năm xưa, Thị Vệ ty lục soát tàn dư Trấn Viễn hầu phủ khắp cả kinh thành, hắn mở cổng để Vân Lang chạy ra, rồi đứng nhìn Vân Lang toàn thân áo vải chưa từng quay đầu lại dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa.

Ngực Tiêu Sóc phập phồng, nhắm mắt giấu sát ý vào sâu thẳm trong con ngươi.

Lão chủ bộ hầu hạ ở bên, thấy hơi thở hắn hỗn loạn, ông hết hồn hết vía: “Vương gia…”

“Đến tiểu viện.” Tiêu Sóc nói: “Xem thử hắn.”

Lão chủ bộ vẫn không hiểu sao trước đây Vân công tử muốn đứng cùng một phe với kẻ gian, nghe thế giật mình, theo bản năng che chở: “Ngài cứ bình tĩnh đã, người Vân công tử không khỏe, không chịu được giày vò.”

“Ta giày vò hắn làm gì?”

Tiêu Sóc nói: “Trên trời rơi xuống một phụ thân, chẳng lẽ ta không nên đi hỏi vai vế của ta và cái thai song sinh đó phải tính thế nào à?”

Lão chủ bộ: “…”

Lão chủ bộ thầm nghĩ, rõ ràng ngài muốn đi bóp chết phụ thân từ trên trời rơi xuống kia mới đúng, ông cũng chẳng dám phát biểu gì, khom lưng: “Nếu đã thế, gọi Huyền Thiết vệ đến…”

“Trong phủ của ta.” Tiêu Sóc tiện tay cầm áo choàng: “Không cần.”

Lão chủ bộ tận lực: “Vậy đốt đèn…”

“Trên hành lang có đèn l*иg.” Tiêu Sóc nói: “Phiền phức.”

“…” Lão chủ bộ nhìn vương gia vừa không dẫn người vừa không cầm đèn, sầu lo phát hoảng: “Ngài muốn đi nghe trộm à?”

“Hắn không chịu nói gì cả.” Tiêu Sóc khó hiểu: “Ta đi nghe trộm một chút cũng có sai trái gì đâu?”

Lão chủ bộ không ngờ vương gia bọn họ có thể thản nhiên như vậy, ngoác mồm líu lưỡi, đứng sững tại chỗ.

Đêm khuya gió lạnh, bão tuyết quay cuồng.

Tiêu Sóc mở cửa, một mình bước vào gió tuyết, đi đến tiểu viện đang chờ dỡ bỏ của vương phủ.