Chương 19: Lột xuống cho tiểu hầu gia

Lão thái y đúng là lòng dạ độc ác, Vân Thiếu tướng quân vừa mới cầm được một hơi đã kêu Đao Ba đỡ lên đi lại, đau đến nỗi đầu váng mắt hoa, không còn chút hơi sức.

Thời điểm y ngã xuống giường nghỉ ngơi, thân binh đang đem mấy món đồ lấy được ngoài sân vào thư phòng, vừa hay có bao bột ba đậu.

Vân Lang nhìn túi bột, suy nghĩ trong lúc rảnh rỗi. Tiện tay bỏ vào điểm tâm trên bàn.



Không ngờ có thể dùng đến nhanh như vậy.

Vân Lang nhìn Tiêu Sóc một cách phức tạp, muốn nói lại thôi.

Tiêu Sóc nhất thời tức giận nên lỡ miệng, trong lòng rất khó chịu, vốn không muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của y làm cho bực dọc: “Có gì thì nói đi!”

“Tiểu…” Vân Lang buột miệng nói ra, suy nghĩ một lúc lại sửa lời: “Vương gia.”

Tiêu Sóc nhìn người lắc lư không thể đứng vững trước mắt, nhẫn nhịn nỏng nảy để không xé nát y ngay lập tức, lạnh lùng ngẩng đầu.

Vân Lang mượn ánh đèn nhìn đường nét gò má ác liệt của Tiêu Sóc.

Mấy hôm nay chẳng biết vì sống ở vương phủ hay vì hai người rốt cục cũng đã bình tĩnh nói chuyện với nhau, lúc y không để ý có thể thường xuyên tìm ra bóng hình năm đó trên người Tiêu Sóc.

Lạnh lùng một chút, tính tình cũng không tốt như xưa, luôn luôn nhẫn nhịn ấm ức.

Chính xác là hỉ nộ vô thường.

Khi được Tiêu Sóc bọc trong áo choàng mang đi, trong một thoáng hôn mê bất tỉnh Vân Lang nhớ lại cảnh tượng lúc hai người rơi xuống vách núi.

Đêm tối gió lộng, cuồng phong gào thét.

Tiểu Hoàng tôn lúc thiếu thời quỳ gối ngay cạnh y, thân thể run rẩy mãnh liệt

Vân Lang đệm bên dưới hắn, hơn nửa người ngâm trong nước lạnh, vì cóng đến cứng đờ nên thật ra không cảm thấy đau.

Không chỉ không đau, đầu óc còn mê man hỗn độn lạ thường, nhưng như vậy lại càng thoải mái.

Ngay cả khi bị tiểu Hoàng tôn lôi kéo nỗ lực vác lên trên lưng, y cũng chỉ muốn ngã đầu ngủ thϊếp đi.

Tiêu Sóc Không cho y ngủ, cõng y loạng choạng bước đi, té ngã lại tiếp tục bỏ dậy.

Một đường đi một đường té, Vân Lang nằm nhoài trên lưng hắn cũng bị đập đầu phát hoảng.

Hồi đó Vân Lang vẫn chưa đi chiến trường, tuy nhiên y thường hay lui tới doanh trại, nghe nhiều người nói rằng những lúc thế này quá nửa là mất mạng.

Cõng người chết đi ban đêm chính là quan quỷ hóa tử địa, hào bất thượng quẻ, gặp phải vận xui.

Bất lợi cho tài vận và quan lộ, không tốt cho con cháu đời sau.

Vân Lang suy nghĩ giữa được và mất, kéo tóc Tiêu Sóc, giật giật: “Này.”

Tiêu Sóc im lìm không nói gì, cẩn thận giữ y chặt hơn, cắn răng đi tiếp.

Vân Lang vẫn túm lấy hắn: “Tiêu Sóc.”

Tiêu Sóc run run, trầm giọng: “Đừng nói chuyện.”

“Nói thêm một câu nữa.” Vân Lang săn sóc không làm phiền hắn, nhỏ giọng thương lượng: “Cho ta xuống đi.”

Tiêu Sóc dừng lại.

Y nằm sấp trên lưng Tiêu Sóc, không rõ lắm sắc mặt của tiểu Hoàng tôn, chỉ nghe tiếng thở dốc dồn dập đến gần như thê thảm.

“Ngươi thả ta xuống, một mình đi ra ngoài sẽ nhanh hơn.” Vân Lang ôn tồn gạt hắn: “Tìm người trở lại cứu ta cũng giống vậy thôi.”

Giọng Tiêu Sóc khàn khàn: “Ta đi một mình?”

“Yên tâm.” Vân Lang bảo đảm, “Ta ở đây chờ ngươi, không đi đâu hết…”

Y không còn sức lực, âm thanh càng nói càng nhỏ dần. Tiêu Sóc không dám tiếp tục nhìn y, xoay người cẩn thận đặt Vân Lang dưới tàng cây.

Tiêu Sóc quỳ xuống đến, dìu hắn dựa vào vững vàng thân cây: “Ngươi không đi đâu hết?”

Vân Lang thầm nghĩ vớ vẩn, địch Nhung đang lục soát khắp núi như mấy con sói, tiểu gia ta đây chờ cho sắp ngỏm lập tức lăn xuống sông, dù có làm mồi cho cá cũng không để bọn họ bắt được.

Những câu thế này tất nhiên không thể nói với tiểu Hoàng tôn chẳng hiểu chút gì về binh gia chiến sự. Vân Lang nửa dựa vào thân cây, nửa dựa vào cánh tay Tiêu Sóc, gật đầu chắc chắn: “Ừm.”

Tiêu Sóc quỳ trước mặt y, ngực phập phồng, thở hổn hển.

Dưới ánh trăng tiểu Hoàng tôn vừa đi vừa té, té tới xám mặt trầy xước khắp nơi, cũng chật vật không kém gì y.

Vân Lang không nhịn được nhấc tay vài lần, cuối cùng giúp hắn lấy phiến lá dính trên đầu tóc xộc xệch xuống.

Chưa kịp hoàn hồn, cổ tay chợt đau nhói.

Tiêu Sóc siết tay y một cách gắt gao.

Bàn tay chỉ biết đọc sách cầm bút lại xuất lực gần như có thể bóp nát xương y.

Vân Lang cảm thấy sắp hỏng rồi, không mượn tiểu hoàng tôn giúp đỡ: “Đừng đừng đừng bóp…”

“Vân Lang.” Mắt Tiêu Sóc đỏ ngầu, nhìn y chăm chú, nói: “Ta còn sống.”

“…” Vân Lang gật đầu: “Ừ, ta thấy mà…”

Tiêu Sóc xé áo choàng thành những dây vải, dùng sức thắt một cái nút chết, vòng qua y rồi buộc cả hai lại với nhau.

“Ta vẫn còn sống.” Tiêu Sóc tức giận nghiến răng, cõng người trên lưng thật vững vàng: “Ngươi mãi mãi đừng nghĩ ta sẽ bỏ lại ngươi.”



Vân Lang thu hồi tâm tư, khe khẽ thở dài.

Tiêu tiểu vương gia lớn rồi.

Không chỉ là nắm cổ tay dọa nạt, mà còn biết lột quần áo, khóa tay khóa chân trói lên trên giường.

Có lẽ năm đó lấy vải trói y cũng chính là một ám chỉ.

Sớm muộn có một ngày sẽ đến nước này.

Thay đổi không thành, chạy không thoát.

Hôm nay đối với y thế này, ngày sau Tiểu vương gia thật sự trưởng thành, thành gia lập thất, lúc vào động phòng chỉ sợ cũng sẽ đối xử với người kia như vậy.

Vâng Lang còn mang ước nguyện của vương phi, nhìn Tiêu Sóc muốn nói lại thôi, cân nhắc xem có nên khuyên can Diễm vương về cái chuyện phòng the này không.

“Không có gì muốn nói thì trở về giường nghỉ ngơi đi!”

Tiêu Sóc bị y nhìn ra càng khó chịu, trầm giọng: “Ai biết tên thái y kia có đáng tin hay không! Ngươi…”

“Đáng tin.” Vân Lang cũng muốn đánh hắn thay Lương thái y: “Ta đã khỏe hơn nhiều.”

Tiêu Sóc nửa tin nửa ngờ nhìn y.

“Thật đó, không lừa ngươi.” Vân Lang suy nghĩ một lát, đưa tay để hắn bắt mạch, “Ngươi sở thử xem?”

Tiêu Sóc cụp mắt nhìn, âm tình bất định, lạnh nhạt nói: “Vén tay áo lên.”

Vân Lang kiên quyết lắc đầu: “Không.”

“…” Tiêu Sóc căm tức một trận: “Ta sẽ không thật sự cởϊ qυầи áo của ngươi! Rốt cuộc cả ngày ngươi đều nghĩ cái gì thế? Mấy năm nay…”

Vân Lang đã đọc đủ thứ thoại bản, hết sức quen thuộc với mấy thứ này, đột nhiên bị hắn vạch trần có chút ngượng ngùng: “Khụ.”

Tiêu Sóc cũng không nói tiếp, bảo lão chủ bộ kêu người.

Vân Lang không biết hắn muốn làm gì, mờ mịt ngẩng đầu.

“Một lát nữa sẽ đưa kiệu tới.”

Tiêu Sóc đưa lưng về phía y, nhạt giọng: “Ngươi không tin ta, ở bên cạnh ta ắt không dễ chịu, quay về viện đi.”

Vân Lang nghĩ về tiểu viện đổ nát trong miệng Đao Ba: “Màn trời chiếu đất sao?”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Vân Lang ngủ trong thư phòng Tiêu Sóc, cũng đã gọi người chuyển đồ tới. Bây giờ bỗng dưng bị đuổi đi, làm thế nào đều mất hết mặt mũi, không quá bằng lòng: “Cháy hết sạch rồi, ta không ngủ.”

“Vương phủ có cả tá tiểu viện bỏ không.” Tiêu Sóc không hề bị lay động: “Đều bố trí giống nhau.”

Vân Lang: “…”

“Vốn là dự trù khi ngươi đập phá.”

Tiêu Sóc nói: “Phòng ngừa chu đáo, vừa vặn dùng tới.”

Vân Lang nghiến răng ken két, thầm nghĩ dự trù cái đầu ngươi: “Đồ của ta đều đã đưa đến, nếu về tiểu viện thì phải kêu người chuyển lại lần nữa.”

Tiêu Sóc: “Được.”

Vân Lang được voi đòi tiên: “Cái giá đặt trân bảo trong phòng của ngươi, ta thích, cũng mang qua cho ta.”

Tiêu Sóc liếc nhẹ y một cái, thần sắc khó hiểu.

“Không đành lòng sao?” Vân Lang cố ý tìm cớ, “Cái vương phủ to lớn này thiếu một cái giá trân bảo thì…”

Tiêu Sóc: “Nó đóng trên tường.”

Vân Lang: “…”

Tiêu Sóc nhìn y nửa ngày, nở nụ cười nhạt, hờ hững phân phó: “Tháo xuống cho tiểu hầu gia.”

“…” Vân Lang ho khan: “Không cần.”

“Vương phủ to lớn này không thiếu một cái giá đặt trân bảo.”

Tiêu Sóc thong dong nói: “Còn muốn cái gì nữa?”

Vân Lang giật giật khóe miệng, nhìn Tiêu Sóc vẫn đơn độc đứng đó, không hiểu vì sao lòng bỗng nhiên mềm nhũn.

Năm đó Đoan vương thúc mất ở trong ngục, từ đó Vân Lang không còn tâm tư nghĩ bất cứ chuyện gì, bôn ba liều mạng cũng là vì nguyện vọng của Đoan vương.

Giao ra hổ phù cấm quân, đổi lại cả nhà Đoan vương an ổn.

Trở về Bắc Cương chỉnh đốn lại Sóc Phương quân, đánh nhung địch lấy lại bảy tòa thành trì.

Lưu giữ chứng cứ, âm thầm sắp đặt, nghĩ cách vạch trần chuyện xưa, ép tiên đế tiếp tục điều tra bản án cũ.

… Những chuyện nhỏ nhặt đều không để ý đến, càng không cho phép nghĩ về Tiêu Sóc nửa phần.

Ngay cả lúc trước Đoan vương chinh chiến Bắc Cương thì người theo quân cũng là y.

Một mình Tiêu Sóc trông coi vương phủ to lớn.

Vân Lang chợt nảy sinh một chút lương tri, hơi ngại vì mình giận dỗi, thò tay đυ.ng đυ.ng hắn: “Này.”

Tiêu Sóc nâng mắt.

“Cái đó…” Vân Lang ho khan một tiếng, “Điểm tâm.”

Vân Lang: “Đưa ta đi, ta lại cho ngươi cái khác.”

Tiêu Sóc nhíu mày: “Ngươi ở trong phủ của ta, lấy điểm tâm của ta cho ta.”

Vân Lang suy nghĩ lung tung, vẫn không biết xấu hổ, mơ hồ đáp lại: “À.”

Tiêu Sóc đã sớm quen với tính nết Vân Lang, nhưng vẫn không ngờ y có thể cây ngay không sợ chết đứng đến mực này, hắn khó hiểu mà nhìn y: “Bây giờ còn muốn ta trả cho ngươi?”

“Là vì tốt cho ngươi thôi.” Vân Lang hiếm khi lương tâm trỗi dậy, thúc giục hắn: “Đừng hỏi, đưa ta…”

Tiêu Sóc nhàn nhạt nói: “Không đưa.”

Vân Lang: “…”

“Vân Lang, ngươi nhớ kỹ.” Tiêu Sóc trầm giọng: “Từ nay về sau bất luận ngươi cho ta cái gì, ta cũng sẽ không trả lại ngươi.”

“…” Vân Lang chậm rãi nói: “Trước đây ta đưa đồ cho ngươi thường xuyên lấy về à?”

“Đúng thế.” Lão chủ bộ núp bóng nãy giờ cuối cùng hết chịu nổi, nhô ra phụ hoạ: “Lúc trước tặng ngựa cho Vương gia, tiểu hầu gia yêu thích, ngày thứ hai đã tự mình cưỡi đi.”

Vân Lang kinh ngạc, lục tìm kí ức.

“Tặng Vương gia dao găm, tiểu hầu gia nói là chém sắt như chém bùn, lấy đâm chân thì thật uổng phí.”

Lão chủ bộ nói tiếp: “Sau đó trước khi tiểu hầu gia ra chiến trường cũng tiện tay thó mất.”

Vân Lang cẩn thận hồi tưởng, ngạc nhiên bừng tỉnh: “Đúng là thế thật.”

“Tặng Vương gia chúng ta ngọc bội, một hôm tiểu hầu gia đang đi trên đường, nhìn thấy có kẻ buôn người thì nổi giận.”

Lão chủ bộ: “Kéo cái xoẹt bên hông Vương gia, coi là bạc đem đi chuộc người. Lúc muốn lấy về thì tiệm cầm đồ nói đã bán đi.”

Vân Lang chưa bao giờ nghĩ bản thân lại như vậy, hồi tưởng rất lâu, lẩm bẩm: “Thế mà ta lại là loại người đó…”

Tiêu tiểu vương gia đúng thật là khoan dung lương thiện.

Tâm trạng Vân Lang rối rắm, nhưng trái đời là miếng điểm tâm này không thể không lấy lại, ho khan một tiếng: “Sau này… Sau này không thế nữa.”

Vân Lang giật nhẹ tay áo hắn, giơ tay định lấy: “Chỉ là miếng điểm tâm này…”

Tiêu Sóc rụt tay vào trong áo, không để tâm: “Sẽ không trả lại cho ngươi.”

Vân Lang cúi thấp đầu, tâm sự nặng nề: “Ồ.”

Vân Lang đã tận tình tận nghĩa, đến mức độ này cũng không cách nào nữa, đành phải tạm thời không đề cập tới: “Những tên thích khách đó hãy để ta thẩm tra.”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Tiêu Sóc cau mày: “Ngươi tra cái gì?”

“Đám người này ra tay tàn nhẫn, không chỉ hướng về ta.”

Vân Lang nói: “Tử sĩ được nuôi dưỡng chỉ dùng thủ đoạn thẩm tra trinh sát địch Nhung chắc hẳn không ép chúng khai ra được.”

“Trùng hợp ta…”” Vân Lang cười cười: “Trùng hợp ta cũng biết chút ít thủ đoạn. Cũng chẳng sạch sẽ gì mấy, không cho ngươi xem được.”

Vân Lang: “Hỏi ra rồi hiển nhiên sẽ cho ngươi hay.”

Đồng tử Tiêu Sóc ngưng tụ, dán mắt vào y chặt chẽ.

“Đừng thắc mắc.” Vân Lang lập tức ngăn cản: “Yên tâm đi, chuyện liên quan đến tính mạng của ngươi ta sẽ không đừa giỡn…”

Tiêu Sóc không để tâm đến thích khách dù chỉ nửa phần, thấy nụ cười nhẹ trên môi Vân Lang vẻ mặt hắn càng lạnh lẽo, bắt lấy cổ tay y.

Vân Lang giật mình nhìn hắn.

Tiêu Sóc thấy sắc môi của y trắng bệch, nhắm mắt buông tay, khẽ nói: “Được.”

Vân Lang hơi thở phào nhẹ nhõm, rút tay về, gọi người tới đỡ mình lên kiệu, bỗng nhiên nghe Tiêu Sóc ở phía sau hỏi: “Đau không?”

“Cũng không đau lắm.” Tâm tình Vân Lang thoải mái, nhất thời không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Chỉ là…”

Vân Lang đáp một câu rồi kịp phản ứng. Đứng bên cạnh cái kiệu, nhìn vào mắt Tiêu Sóc, im lặng: “Vương gia.”

Tiêu Sóc không nói gì, nhìn bờ vai thon gầy bên dưới lớp áo choàng của Vân Lang.

Chinh chiến trên sa trường không thể dạy y những thủ đoạn tra khảo thực sự tàn nhẫn và âm độc.

Vân Lang đi một chuyến đến ngục giam Ngự Sử đài, đối mặt với Thị Vệ ty một ngày hai đêm, từ đâu học được những thứ ấy gần như không cần phải hỏi.

Ngự Sử trung thừa nói người là do Đại Lý tự đưa tới, xích sắt trùng liêu, trên dưới thương tật.

“Không phải là chuyện lớn.” Vân Lang cười cười, “Dù sao cũng không thể gian nan hơn ngươi.”

Vân Lang thật sự không muốn Tiêu Sóc để tâm những chuyện ấy, nghiêm mặc, hồ ngôn loạn ngữ: “Nếu thật sự áy náy, không bằng tốt với ta một chút…”

Tiêu Sóc: “Được.”

Vân Lang ngơ ngác nhìn hắn.

Tiêu Sóc lẳng lặng đứng đó, hiếm khi không lạnh lùng cũng không nóng nảy, trong thoáng chốc dường như lộ ra hình bóng thời niên thiếu.

Tiêu Sóc giúp y kéo chặc áo choàng, gác ngọn đèn trong tay xuống, lấy miếng điểm tâm Vân Lang cho từ trong tay áo.

Bẻ một nửa đưa lại gần môi y.

Vân Lang: “…”