Chương 7: Ta sẽ không mềm lòng với hắn

Tuyết rơi suốt đêm ở kinh thành.

Trời tạnh lúc bình minh, Ngự Sử trung thừa phụng thánh chỉ, sáng sớm đã vội vã chạy tới Diễm vương phủ.

Ngự Sử trung thừa kiên nhẫn đợi trước cổng chính hai canh giờ.

Cuối cùng gọi người dựng cái thang, chuẩn bị đập đầu vào tấm biển tiên đế viết để tự sát, mới được mời từ trên mái hiên xuống, tiến vào cửa hông vương phủ.

Trong thư phòng, Tiêu Sóc khoác tấm áo choàng màu đen, hết sức tập trung đánh cờ theo sách dạy.

“Diễm Vương.”

Hai tay Ngự Sử trung thừa nâng thánh chỉ, đứng trước cửa trọn một nén nhang, không chịu được nữa: “Thánh thượng có chỉ —— “

Tiêu Sóc gật đầu: “Đặt xuống đi.”

Ngự Sử trung thừa kinh ngạc, muốn lên tiếng đã bị thái giám truyền chỉ đứng bên cạnh cười ha hả kéo một cái.

Thái giám nhận lấy thánh chỉ, cung kính cúi người với Tiêu Sóc rồi đặt lên bàn.

Ngự Sử đài phụng mệnh giám sát hành tung của quan lại, Ngự Sử trung thừa đứng bên cạnh trơ mắt nhìn những điều ngoại lệ ngày một tăng thêm, cau mày: “Công công…”

“Đây là lần đầu đại nhân tới Diễm vương phủ nên không hiểu quy củ trong đây.”

Thái giám truyền chỉ cười cười: “Hoàng thượng rất sủng ái Diễm vương nên những chuyện nhỏ nhặt đều không quan trọng.”

Những truyền thuyết ở đầu đường cuối ngõ cùng lắm chỉ là cái nhìn của người bình thường. Còn ở trong triều, khoản đãi chỉ tăng chứ không giảm.

Ngày thường không cần lên triều, có lỗi không cần thẩm tra. Mọi cống phẩm đều cho Diễm Vương chọn trước, Ðại Uyên tiến cống hãn huyết bão mã, không đến lượt cấm quân và Sóc Phương Quân, trước tiên cho Diễm vương phủ.

Tấu chương Ngự Sử đài vạch tội, thánh thượng không thèm nhìn đã đưa cho Long Đồ Các (*) đi đốt.

(*) Long Đồ Các là nơi Tống Thái Tông cất giữ sách, các loại điển tịch, tranh ảnh, bảo vật và danh sách gia phả hoàng tộc.

Dù so với các hoàng tử thì ân sủng của Diễm Vương cũng là độc nhất.

Ngự Sử trung thừa nghe thấy thì hoảng sợ, lông mày càng nhíu chặt: “Cứ thế này mãi, chẳng phải —— “

Thái giám cười nói: “Đại nhân.”

Ngự Sử trung thừa tỉnh hồn, ngưng bặt câu chuyện.

“Những Ngự Sử tiền nhiệm khi đến đều mở một mắt nhắm một mắt.”

Thái giám truyền chỉ có chút quan hệ cá nhân với ông, ngừng một lát lại nhỏ giọng nói: “Người dám vào trong phủ đều bị đánh một trận rồi ném đi. Nhất định phải kết tội rồi điều đi mấy chỗ hiu quạnh.”

“Trung thừa là Bãng Nhãn thời kỳ Hữu Hòa, không can thiệp đảng phái, ngọn nguồn sạch sẽ.” Thái giám nhỏ giọng “Tiền đồ vô lượng. Cớ gì phải tìm chuyện cho mình?”

Ngự Sử trung thừa nghe được thì tim loạn nhịp, đứng trước cửa nhìn quân cờ trong tay Tiêu Sóc.

Thái giám không nói thêm nữa, cười tủm tỉm cáo từ rồi được hạ nhân trong phủ dẫn ra cửa điện.

Tiêu Sóc chơi xong một cuốn sách dạy đánh cờ, đặt quân đen cuối cùng xuống rồi phất loạn bàn cờ.

Cuộn thánh chỉ được đặt trên bàn, Tiêu Sóc nhìn một cái, tiện tay đặt qua một bên: “Trung thừa còn có việc?”

“Hạ quan…” Ngự Sử trung thừa lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói: “Có chút việc riêng.”

Tiêu Sóc gật đầu: “Đến đây.”

Ngự Sử trung thừa mới nghe được bí mật triều đình, trong lòng căng thẳng, lui về phía sau nửa bước.

Tiêu Sóc nâng mắt, dường như cảm thấy thú vị, nhẹ nhàng cười.

Mặt mày hắn lạnh nhạt, không cười đã đủ khϊếp người, nở nụ cười càng làm người ta lạnh lẽo.

Ngự Sử trung thừa nhìn hai tên Huyền Thiết vệ, theo bản năng muốn lùi lại, nghe thấy Tiêu Sóc lên tiếng: “Không cần tìm cột nhà.”

Ngự Sử trung thừa ôm khung cửa, sững sờ ngẩng đầu.

“Thì ra có thể dựa vào biện pháp này để nhốt hắn lại.”

Tiêu Sóc thích thú, nhặt hai quân cờ lên: “Nửa tháng nay Trung thừa đập đầu mấy lần rồi?”

Ngự Sử trung thừa đỏ mặt, buông tay ra, nhanh chóng chỉnh sửa áo mũ: “Chuyện này không liên quan tới Vương gia!”

“Bảng Nhãn năm Hòa Bình thứ hai mươi sáu.”

Hiếm khi Tiêu Sóc hăng hái như hôm nay, không so đo ngôn từ mạo phạm của ông, nhìn hạ nhân sắp xếp lại bàn cờ: “Ngươi là người vừa được ban Quỳnh Lâm Yến thì trong tộc có người phạm luật, bị tịch thu gia sản rồi chém hết cả nhà, được hắn bảo vệ?”

Trong lời Tiêu Sóc đã nhắc đến “Hắn” hai lần, Ngự Sử trung thừa chưa kịp giả vờ nghe không hiểu, cắn răng cúi đầu: “Vâng.”

“Khi đó hắn nói với tiên đế, người một nhà cũng bôi mặt đá nhau, cùng chung dòng máu chưa chắc như thể tay chân.”

Tiêu Sóc nói: “Một người phạm tội mà tịch thu gia sản chém hết cả nhà, không thể chấp nhận.”

“Chỉ tiếc, lúc đó tiên đế không coi là thật… Cười nói mấy câu rồi cũng thôi.”

Hạ nhân nhặt tất cả quân cờ lên, sắp xếp bàn cờ gọn gàng. Tiêu Sóc lấy một quân đen, ước lượng trong tay một lát.

Ngự Sử trung thừa càng nghe càng cau mày: “Vương gia, chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại —— “

“Trùng hợp thay, quan hệ của hắn với người nhà cũng như nước với lửa.”

Tiêu Sóc nói: “Trấn viễn hầu chưa từng nuôi hắn ngày nào, tước vị cũng không truyền lại cho hắn. Phụ tử hai người như nước với lửa, nếu nói tới cùng thì gần như cắt đứt từ lâu.”

Việc nhà Trấn viễn hầu, trong kinh thành có rất nhiều người biết.

Tuy Ngự Sử trung thừa làm quan hơi muộn nhưng cũng biết rõ bí mật này, nhìn Tiêu Sóc, chậm rãi đứng lại.

“Trấn viễn hầu không thích chính thê, vừa sinh ra hắn đã bị trục xuất đến thiên viện tự sinh tự diệt. Qua mấy năm sau, chính thê qua đời càng không người trông nom.”

Tiêu Sóc: “Nếu không được tiên hậu ôm vào trong cung nuôi dưỡng, nói không chừng đã mất mạng.”

Tiêu Sóc nhón lấy một quân cờ đen, đặt vào vị trí thiên nguyên (*): “Trấn viễn hầu muốn làm gì? Điên rồi nên mới thương lượng với hắn.”

(*) Thiên nguyên là vị trí chính giữa bàn cờ.

“Nếu đã thế.” Ngự Sử trung thừa ngẩng đầu, “Vương gia như vậy không phải là giận chó đánh mèo —— “

Ông chưa nói dứt lời, khóe mắt liếc thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Huyền Thiết vệ, không kịp phản ứng, lưỡi dao đã kề ngay cần cổ.

Ngự Sử trung thừa không động đậy, cắn răng đứng thẳng.

Lửa than vang lên lách tách.

Tiêu Sóc nghiêng đầu, giống như nghe được chuyện gì vô cùng thú vị: “Giận chó đánh mèo?”

Ngự Sử trung thừa muốn nói chuyện nhưng bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa sợ, không thể lập tức lên tiếng.

Tiêu Sóc nhìn chốc lát, khẽ cười.

Hiển nhiên hắn đã không còn hứng nói chuyện, giơ tay gọi người tiễn khách, muốn lấy quân trắng thì bỗng bị người phía trước cướp lấy.

“Vương gia.” Ngự Sử trung thừa siết chặt quân trắng, ngực chập trùng: “Đến tột cùng Vương gia và tiểu hầu gia có ân oán gì, hạ quan thật sự không biết. Nhưng hạ quan vẫn phải nói —— “

Ngự Sử trung thừa đặt quân trắng vào vị trí sao (*), ngẩng đầu lên: “Ngày đầu tiến vào Ngự Sử đài, tiểu hầu gia yêu cầu hạ quan ba món đồ.”

(*) Vị trí sao là những chấm in đậm trên bàn cờ, người chơi thường chiếm các vị trí này trước.

Tiêu Sóc: “Móng vuốt phi hổ, quần áo dạ hành, khăn che mặt?”

Ngự Sử trung thừa: “…”

“Đây là ba ngày sau mới đòi!” Ngự Sử trung thừa phát cáu, phất tay áo trầm giọng, “Suốt ba ngày Tiểu hầu gia chưa từng muốn trốn!”

Tiêu Sóc không biết chuyện như thế thì có gì tự hào, nhìn Ngự Sử trung thừa một lát mới hơi gật đầu, lại đánh một quân cờ.

Hắn đã quá quen thuộc Vân Lang, chẳng cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra tám chín phần: “Ghế Thái sư, trà long tĩnh, than thú kim?”

Ngự Sử trung thừa: “…”

Ngự Sử trung thừa: “Cái này là sau bảy ngày! Vương gia —— “

Tiêu Sóc đè bàn cờ, cười cười: “Nói đi.”

Tâm tình của Diễm Vương thật không ổn định, chẳng biết nói trúng câu nào mà đôi mắt người này tựa như dịu đi một chút.

Ngự Sử trung thừa cảnh giác nhìn hắn, cầm quân trắng đặt lên bàn cờ.

“Người được Đại Lý Tự đưa tới suốt đêm.”

Ngự Sử trung thừa nói: “Lúc đưa đến, xích sắt lớp lớp, thương bệnh đầy người.”

Vẻ mặt Tiêu Sóc không thay đổi, lại cầm một quân cờ.

“Ngay đêm đó, Thị Vệ ty và phủ Thái sư thẩm vấn ba lần.”

Ngự Sử trung thừa: “Phủ Thái sư thẩm tra, Thị Vệ ty tra tấn. Đầu tiên hỏi hành tung trong bóng tối của Đoan vương, hai hỏi… đồng bọn giúp đỡ đào thoát.”

Tiêu Sóc nhìn bàn cờ, tay cầm quân cờ khựng lại, gõ nhẹ xuống mặt bàn.

“Nói năng xằng bậy!” Huyền Thiết vệ bên cạnh gầm lên: ” Chuyện của Đoan vương rõ ràng đã có kết luận —— “

“Một ngày hai đêm, dùng hết mọi thủ đoạn.”

Ngự Sử trung thừa: “Chỉ cần Tiểu hầu gia nói ra đồng bọn là có thể miễn tội chết. Chỉ cần vạch trần Đoan vương…”

Huyền Thiết vệ không nghe nỗi nữa, rút đao ra khỏi vỏ, bị Tiêu Sóc giơ tay ngăn lại.

Ngự Sử trung thừa bình tĩnh nhìn Tiêu Sóc, sắc mặt trắng bệch.

“Vạch trần Đoan vương.” Tiêu Sóc nói “Như thế nào?”

Ngự Sử trung thừa: “Hạ quan không biết.”

Tiêu Sóc đặt quân cờ xuống, nhìn ông.

“Ngày thẩm vấn thứ hai.” Ngự Sử trung thừa, “Tiểu hầu gia yêu cầu hạ quan ba món đồ.”

Tiêu Sóc: “Cái gì?”

Ngự Sử trung thừa: “Rượu độc, bảo kiếm, ba thước lụa trắng.”

Ánh nến loáng một cái.

Huyền Thiết vệ đứng trước cửa sổ, ngực chập trùng, vành mắt muốn nứt ra.

“Hạ quan luôn ân hận vì đăng khoa quá muộn, khi vào triều đã hòa đàm xong với địch Nhung, chiến hỏa đã tắt.”

Ngự Sử trung thừa giơ tay, đặt xuống một quân cờ: “Ngày hôm đó, cuối cùng hạ quan cũng thấy được phong thái của thiếu tướng quân.”

Trong thiên lao u ám, Vân Lang dựa vào đống cỏ khô, trước mặt là ba món đồ chết người.

Gương mặt bình thản nhưng vẫn mang theo khí thế ác liệt làm người khác không rét mà run, máu tanh nơi sa trường tôi rèn y thành một mũi nhọn lạnh lẽo, làm thiên lao như hóa thành doanh trướng trung quân.

Dù chỉ hơi động đậy thì nháy mắt sẽ bị cung nỏ xuyên qua yết hầu.

“Tiểu hầu gia viết một bức huyết thư.”

Ngự Sử trung thừa hít sâu: “Nói với hạ quan…”

Ngự Sử trung thừa: “Nếu ngài chết trong tù thì hạ quan sẽ đến trước điện đập đầu, liều chết can gián.”

Trong phòng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.

Tiêu Sóc cầm quân cờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Huyền Thiết vệ rũ mắt, trầm mặc đứng đối diện, một người tiến lên lấy ghế cho Ngự Sử trung thừa.

“Kinh thành an bình quá lâu, đã nhiều năm cấm quân chưa đánh giặc.”

Ngự Sử trung thừa tém vạt áo rồi ngồi xuống: “Những người đó âm thầm tới, sợ thánh thượng biết, sợ phạm nhân bỏ mình, không thể giao nộp công vụ, chột dạ khϊếp đảm…”

Tiêu Sóc ngồi yên hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: “Bằng tay nào?”

Ngự Sử trung thừa ngẩn ra: “Vâng?”

Tiêu Sóc nhìn ông, nở nụ cười.

Ngày xưa đánh cờ, kỳ nghệ của Vân Lang hơn xa hắn, làm việc trước giờ từng bước kín đáo. Hắn đã đề phòng cẩn thận nhưng không nghĩ rằng Vân Lang có thể bố trí xa đến thế.

Bị nhốt trong phủ còn có thể gọi Ngự Sử trung thừa đến bịa chuyện cầu xin.

Nếu không làm quá lên, còn bịa ra câu chuyện huyết thư, nói không chừng hắn tưởng là thật rồi dọa hắn sợ đấy.

“Hắn viết huyết thư.”

Đêm qua Tiêu Sóc thấy rõ, ngoại trừ vết máu trên cổ tay thì không thấy vết thương nào khác, không tiếng động đặt xuống quân cờ: “Bằng tay nào?”

Ngự Sử trung thừa: “Tay hạ quan.”

Tiêu Sóc: “…”

Ngự Sử trung thừa quang minh lẫm liệt ngẩng đầu.

Tiêu Sóc đặt cờ xuống, xoa thái dương.

“Hắn dùng tay ngươi.” Tiêu Sóc nói: “Viết huyết thư.”

Ngự Sử trung thừa thẳn thắng “Vâng.”

Tiêu Sóc “Kêu ngươi đến trước cửa điện đập đầu can gián.”

Ngự Sử trung thừa không thẹn với lương tâm: “Vâng.”

Tiêu Sóc lặng ngắt: “Người đâu.”

Quản sự vương phủ đã đợi ngoài cửa, chạy chậm vào, quỳ xuống nghe lệnh.

“Từ hôm nay, tiếp tục do thám tin tức triều đình.”

Tiêu Sóc nói: “Quan lại vào triều làm quan mấy năm gần đây, ngoài thân phận lai lịch, điều tra thêm…”

Tiêu Sóc ngẩng đầu: “Đầu óc.”

Ngự Sử trung thừa không ngờ hắn làm mấy chuyện này mà không tránh ai cả, sững sờ nghe đến câu cuối cùng, nổi giận trong lòng: “Đầu óc hạ quan rất thanh tỉnh! Vương gia —— “

“Tiễn khách.”

Tiêu Sóc nói: “Quân cờ này tặng cho Trung thừa.”

“Tiểu hầu gia chịu hình phạt riêng của Thị Vệ ty, tổn thương phủ tạng. Ngự Sử đài đã cố gắng điều trị, nhưng hàng trăm cặp mắt nhìn vào nên hiệu quả rất ít!”

Ngự Sử trung thừa muốn gặp mặt Vân Lang, bị người đẩy ra ngoài cửa, gắng sức giãy dụa: “Hạ quan nhận đại ân của tiểu hầu gia, liều chết nói một lời, không có ý khác! Vương gia không cần kiêng kỵ lập trường của hạ quan —— “

Tiêu Sóc vốn không để ý đến lập trường của ông: “Nguyên nhân sinh bệnh không rõ, bản vương sợ bị lây nhiễm.”

“…” Ngự Sử trung thừa tức giận run tay run chân, chưa kịp nói gì đã được mời ra cửa.

Văn nhân giận dữ, đánh trống mắng người. Đã bị tha ra xa còn có thể truyền đến tiếng đập cột mắng chửi.

Vương phủ không đón khách, mấy năm rồi Lão chủ bộ chưa gặp chuyện thế này, chần chờ: “Vương gia…”

Tiêu Sóc đứng dậy, đi tới trước cửa sổ.

Lão chủ bộ cẩn thận theo sau: “Vương gia… còn muốn tra xét quan lại không?”

Tiêu Sóc mở cửa sổ, lấy ra một túi hạt kê từ trong tay áo, vãi ra ngoài cửa sổ.

Sau trận tuyết lớn, chim chóc không có nơi kiếm ăn, đang lúc đói bụng, không bao lâu đã túm tụm lại một mảng.

Lão chủ bộ chờ đợi hồi lâu, không nghe đáp lại, thấp giọng: “…Vâng”

Lão chủ bộ lùi về sau mấy bước, lúc ra ngoài cửa lại nghe thấy Tiêu Sóc lên tiếng: “Ngự Sử Trung Thừa…”

Lão chủ bộ dừng bước.

Trên tay Tiêu Sóc vẫn còn chút hạt kê, một con chim sơn ca lớn gan đã quá đói bụng, chần chờ lại gần, vỗ vỗ cánh.

“Đi theo.” Tiêu Sóc đưa tay, để con chim sơn ca nhảy lên, “Theo dõi hắn đi đến đâu, gặp người nào.”

“Vương gia vẫn còn hoài nghi?” Lão chủ bộ sửng sốt, “Tuy đầu óc Trung thừa đại nhân không được bình thường, nhưng tâm tính —— “

“Hắn không tin ta, ta cũng không mềm lòng với hắn.”

Tiêu Sóc nhạt giọng nói: “Hắn không thể chỉ bày nước cờ này, tất nhiên còn có hậu chiêu.”

Lão chủ bộ nghe đến cuối cùng, mới phản ứng được “Hắn” trong miệng Tiêu Sóc không phải Ngự Sử trung thừa: “Ngài đang nói… Vân công tử?”

“Là Vân công tử cố ý kêu Trung Thừa tới?” Lão chủ bộ ngạc nhiên, “Nói như vậy, Vân công tử đến phủ chúng ta, lẽ nào cũng có kế hoạch? Chỉ lợi dụng vương phủ rồi nghĩ cách thoát thân…”

Tiêu Sóc nhìn lão: “Nếu không thì sao?”

Lão quan sự vốn còn một chút mong đợi, nghe vậy thì thở dài, cúi đầu.

Tiêu Sóc: “…”

Tiêu Sóc không không định hỏi rõ lão ta mong đợi điều gì, rũ mắt nhìn con chim nhỏ trong lòng bàn tay.

Hắn cho thêm hạt kê, nhìn con chim sơn ca kia ăn sạch sẽ rồi đập cánh bay xa.

“Tâm tư Vân Lang kín đáo hơn các ngươi nhiều lắm.” Tiêu Sóc nói, “Giữ hắn lại trong phủ là vì biết rõ người phía sau hắn.”

Lão chủ bộ có lòng khuyên can, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Sóc thì nuốt trở về: “Vâng.”

“Ngự Sử trung thừa không nói được ta thì hắn sẽ nghĩ thủ đoạn khác.”

Tiêu Sóc bình thản: “Giả bộ bệnh đau, chơi xấu kêu oan gọi ức, mấy trò này hắn dùng quen rồi, chỉ là muốn người muốn đồ vật, không cần nhẹ dạ.”

Lão chủ bộ thấp giọng: “Vâng.”

“Cho người ngày đêm canh gác, đóng đinh trên tường rào, đầu nhọn hướng lên trên.”

Tiêu Sóc: “Đặt mấy cái bẫy săn thú trước cửa. Tìm cái l*иg trúc chứa được người, treo ở trên cửa, có người đẩy cửa là rơi xuống.”

“…” Lão chủ bộ: “Vâng.”

Tâm tư của Vương gia cũng rất kín đáo, Lão chủ bộ không dám nói nữa, nhỏ giọng xin cáo lui, bước nhanh ra cửa.

Đi tới cửa lại nghe thấy Tiêu Sóc lên tiếng: “Còn có.”

Lão chủ bộ đứng trước cửa, nín thở tập trung chờ Vương gia dặn dò phải đối phó với Vân Tiểu hầu gia thế nào.

“Y quán ở thành Tây.”

Tiêu Sóc “Có một thái y về hưu.”

Lão chủ bộ dè dặt hỏi: “Gọi tới lấy kim đâm Vân công tử?”

Tiêu Sóc: “…”

Tiêu Sóc nhắm mắt lại.

Lão chủ bộ đã đoán sai, không dám nói lời nào nữa mà canh giữ bên cạnh.

“Gọi lão đến, nói có người thai nhi bất ổn, muốn lão đoán bệnh hốt thuốc, điều trị thân thể.”

Tiêu Sóc hất tuyết trên bệ cửa sổ ra ngoài, rãi hết số hạt kê còn thừa rồi lau sạch lòng bàn tay: “Làm ồn ào lên cho nhiều người biết, tháng trước Diễm vương có tin vui, vì bảo vệ huyết mạch nên cho đóng cửa vương phủ, chuyên tâm điều dưỡng…”

“Nửa tháng trước y đi Ngự Sử đài uống trà thì bị Thị Vệ Ty cho người đến đánh.”

Ánh mắt Tiêu Sóc rét lạnh, nói: “Không cho giải thích, ngự tiền nói chuyện.”

___________

~~~Tác giả có lời muốn nói:

“Ta sẽ không mềm lòng với hắn.”

~(˘▾˘~) ~(˘▾˘~)~(˘▾˘~)