Chương 34: Hoàn toàn bại lộ

Cẩn Du Viện.

Quý Cẩn Du sai người cầm mấy bộ xiêm y mới đưa cho Ôn Hồi, đóng cửa lại để cho Thanh Diệp cùng với Nguyệt Vũ đứng ở ngoài cửa chờ.

Đột nhiên có một gã sai vặt vội vàng chạy tới, nói là ở ngoài sảnh xảy ra chút chuyện cho nên Quý phu nhân gọi Quý tiểu thư qua một chuyến.

Quý Cẩn Du tỏ vẻ có chút do dự, "Nhưng mà Vương phi bên này..."

Gã sai vặt vội la lên, "Bệnh cũ của phu nhân bị tái phát, để Vương phi ở bên này lát nữa nô tài sẽ dẫn đường, còn tiểu thư vẫn nên chạy nhanh qua bên kia đi."

Đây cũng không phải là việc nhỏ, Quý Cẩn Du đành phải quay sang nói với hai nha hoàn của Ôn Hồi, "Cảm phiền hai vị giải thích với Vương phi một tiếng."

Dứt lời liền vội vàng mang theo nha hoàn của mình rời đi.

Mà lúc này ở trong phòng.

Xiêm y mà Quý Cẩn Du đưa cho Ôn Hồi bị rộng hông, nhưng mà Quý Cẩn Du cũng đưa không chỉ có một bộ.

Ôn Hồi đành phải cởi ra thay một bộ khác, kết quả là cái thì chật ngực khó chịu, cái thì quá ngắn,...

Thử qua thử lại một đống, cuối cùng Ôn Hồi vẫn đành phải đổi về bộ đầu tiên, thắt một cái nơ tinh tế ở quanh eo, thoạt nhìn trông cũng không còn bị rộng thùng thình nữa.

"Vương phi."

Ôn Hồi vừa mở cửa để đi ra ngoài, gã sai vặt của Quý phủ liền lập tức xun xoe, "Phu nhân nhà chúng ta bị bệnh cũ tái phát, tiểu thư đã đi qua đấy trước, nô tài sẽ phụ trách dẫn đường cho Vương phi."

"Làm phiền rồi."

Ôn Hồi gật đầu, đi theo gã sai vặt trở lại phòng tiệc của Quý phủ.

Nghe nói là bệnh cũ của Quý phu nhân lại tái phát cho nên đã được Quý đại nhân đưa đi nghỉ ngơi, Quý Cẩn Du cũng không có ở đây.

Khương Ngọc đâu?

Ôn Hồi nhìn sang bàn tiệc đối diện, phát hiện ra không thấy Khương Ngọc đâu cả.

Nghĩ đến việc trước kia Khương Ngọc ái mộ Quý Cẩn Du, trong đầu Ôn Hồi không thể kìm chế được mà tưởng tượng đến khả năng xấu nhất.

Bỗng nhiên có người chạy từ bên ngoài vào hô to, "Không ổn rồi, không ổn rồi, có người rơi vào trong hồ hoa sen."

"Cái gì?"

"Là ai rơi xuống?"

"Mau đi cứu người đi."

"..."

Nghe nói có người bị rơi xuống hồ hoa sen, tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều xôn xao chạy tới xem, các phu nhân đều đưa mắt tìm kiếm người ở trong phủ của mình xem có thiếu ai không.

Không phải là Khương Ngọc chứ?

Sắc mặt Ôn Hồi lập tức biến đổi, vội vàng chạy theo mọi người đến bên hồ sen.

Ven hồ vốn có đèn đuốc chiếu rọi sáng trưng, dưới hồ hoa sen mọc rậm rạp lại bị người rơi xuống làm cho tan tác, hoa sen quý báu bị đứt đi không ít, có người còn đang giãy giụa ở trong nước, gia đinh của Quý phủ nhanh chóng nhảy xuống cứu người.

"Trời ạ, đó chẳng phải là...Quý tiểu thư hay sao?"

Không biết ai kinh hô một tiếng, Ôn Hồi chạy qua xem, ngỡ ngàng mà nhìn nữ tử đang ở trong nước, không hiểu vì sao mà toàn thân lại trần như nhộng, ở dưới ánh đèn sáng rực, thân mình trắng nõn hoàn toàn bị bại lộ, hai núʍ ѵú hồng nhạt ở trước ngực không ngừng phập phồng thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước.

Người bị gia đinh của Quý phủ từ trong nước kéo lên, không ai khác chính là Quý Cẩn Du.

Cả người Quý Cẩn Du không có lấy nổi một mảnh vải che thân, da thịt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ không chỉ bị gia đinh trong phủ nhìn thấy sờ qua, mà còn bị khách khứa trong phủ hôm nay trông thấy hết sạch.

Lập tức có vị tiểu thư nhà nào hét lên, "A! Sao nàng ta lại không mặc quần áo?"

"Trời ạ, đây...đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Quý tiểu thư nàng..."

"Thật là đồi phong bại tục!"

Mọi người mồm năm miệng mười ríu rít, cuối cùng vẫn là Ôn Hồi không nhìn được nữa, nhanh chóng cởϊ áσ ngoài của mình ra khoác lên người Quý Cẩn Du.

Quý Cẩn Du sớm ngất đi rồi, chẳng có ai biết đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành tại sao Quý đại tiểu thư lại trần như nhộng mà rơi vào hồ sen?

"A Hồi?"

Lúc này, Khương Ngọc không biết từ đâu chui ra, hắn không thèm để ý đến Quý Cẩn Du đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất mà kéo Ôn Hồi lên, "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Là Quý tiểu thư, nàng..."

Ôn Hồi vừa mới mở miệng, Quý đại nhân cùng với Quý phu nhân chạy đến, hiển nhiên là vừa biết chuyện qua lời kể của hạ nhân.

"Cẩn Du, nữ nhi của ta..."

Quý phu nhân thất thểu nhào qua, ôm lấy Quý Cẩn Du khóc thiên thưởng địa, nghe vô cùng bi thương.