Chương 4: Ăn hay không ăn?

Khương Ngọc khẽ nhíu mày, thu lại quyển sách nhỏ cho vào trong ống tay áo, vẻ mặt bình tĩnh kéo Ôn Hồi ngồi xuống bàn bên cạnh.

Trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, Khương Ngọc rót ra hai ly rượu, đưa cho nàng một ly rồi nói: "Uống rượu hợp cẩn đi."

Bọn nha hoàn không hẹn mà lui xuống, nét mặt của Ôn Hồi vẫn đỏ bừng không hề có dấu hiệu thuyên giảm, nàng cảm thấy có điểm choáng váng.

Bọn họ uống rượu giao bôi với nhau.

Khương Ngọc cầm đũa gắp thức ăn cho nàng: "Cá đuôi cánh phượng, tơ vàng như ý cuốn,... Đều là món nàng thích ăn, mau ăn đi."

Ôn Hồi quả thực là thụ sủng nhược kinh, lại có chút hoang mang.

Mới chỉ có mấy ngày trước thôi, Khương Ngọc vẫn còn cưỡi ngựa hùng hổ nói với nàng là cho dù nàng có gả vào trong vương phủ của hắn đi chăng nữa thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ hưu nàng để cưới người khác.

Không hiểu sao Ôn Hồi đột nhiên lại nghĩ tới phạm nhân sắp bị chém đầu.

Trước khi chém đầu một phạm nhân bị phán tử hình, cai ngục sẽ cho họ ăn một bữa cơm thật no nê để khi mà họ chết đi thì sẽ không bị biến thành quỷ đói.

Nghĩ đến đây, đôi đũa ở trên tay của Ôn Hồi vừa cầm lên liền rơi "lạch cạch" xuống mặt bàn, nàng cẩn thận nhìn về phía Khương Ngọc, "Nếu như điện hạ muốn hưu ta thì ta cũng không có lời nào để nói cả. Ngài là thân vương, cũng không cần thiết là phải làm như thế này."

Ôn Hồi cảm thấy bây giờ nàng giống như tội phạm tử hình sắp bị chém đầu, mà Khương Ngọc lại chính là cai ngục, hắn ôn nhu gắp thức ăn cho nàng như vậy, còn không phải là muốn tự tay đưa "cơm chặt đầu’ cho nàng hay sao?

"Nói linh tinh cái gì thế?"

Khương Ngọc trong lòng đau xót, "Ngày đại hỉ mà nói cái gì hưu không hưu, mau ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi ngủ."

Trong lòng lại nhớ đến kiếp trước, đêm tân hôn hắn ngủ lại trong thư phòng suốt cả một đêm, ngày hôm sau liền đưa cho Ôn Hồi một lá hưu thư.

Về sau Thái Hậu biết được, hung hăng mắng hắn một trận, đại hôn ngày thứ hai liền hưu thê, thể diện của hoàng thất đều bị hắn bôi nhọ hết sạch.

Còn Ôn Hồi lúc đó thì sao?

Nàng không nói một lời, bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, rõ ràng là hốc mắt đều đỏ ửng nhưng lại kiên cường chịu đựng, không khóc lóc kể khổ, lưng đứng thẳng tắp mà đón nhận hết tất cả.

Ăn xong cơm, Khương Ngọc vẫn không đi, nến đỏ trên bàn sắp cháy hết rồi, Ôn Hồi trong lòng càng lúc càng khẩn trương hơn.

Hắn không phải là muốn lưu lại qua đêm ở đây đấy chứ?

Tuy rằng đêm nay là đêm tân hôn của hai người, động phòng là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà…nhưng mà…

"Điện hạ..."

"Cũng không còn sớm nữa..."

Hai người cùng đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời ngừng lại.

Ôn Hồi chờ hắn nói trước, kết quả lại thấy Khương Ngọc đứng dậy cởi hỉ bào đỏ thẫm ở trên người xuống, sau đó đi về phía giường lớn.

"Ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải vào cung thỉnh an mẫu hậu nữa."

Giường rất to, Ôn Hồi ngồi xuống mép giường, lại không tự giác dịch tới đuôi giường.

"A Hồi...?"

Khương Ngọc cúi đầu nhìn nàng, khóe mắt thoáng nhìn về phía khối khăn ngăn nắp màu trắng lót ở giữa giường.

Kiếp trước, đêm tân hôn hắn không hề chạm vào Ôn Hồi, là nàng tự cắt vỡ đầu ngón tay của chính mình nhỏ máu tươi lên tấm khăn trắng.

Lúc này đây mới trọng sinh quay trở về, Khương Ngọc còn cảm thấy như mình đang nằm mơ, hắn muốn ngắm A Hồi của hắn cho thật kĩ, nhưng đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, mỹ nhân nhi gần ngay trước mắt, ăn hay không ăn đây?

"Ngủ đi."

Khương Ngọc chui vào bên trong nằm, hắn chơi xấu, chỉ để lại cho Ôn Hồi một khoảng nhỏ để nằm ở bên ngoài, nếu như nàng không muốn ngã lăn xuống khỏi giường thì chỉ có thể gắt gao dựa gần vào hắn.

Ôn Hồi không thể mở miệng đuổi hắn đi, cũng không có lí do gì để mà đuổi hắn cả, ngượng ngùng xoắn xít cởϊ áσ ngoài ra thẳng tắp mà nằm xuống.

Hai người cùng đắp chung một cái chăn, cũng không biết là Khương Ngọc có phải cố ý hay không mà cứ nhích dần ra bên ngoài khiến cho hai người không tránh khỏi có tiếp xúc da thịt ở dưới chăn.

Nói là đi ngủ nhưng mà Khương Ngọc cũng không có buồn ngủ.

Đột nhiên trọng sinh sống lại, hắn sợ lỡ chẳng may ngủ đi mất, khi tỉnh lại không thấy Ôn Hồi đâu.

"A Hồi..."

Khương Ngọc nằm nghiêng người, một tay chống đầu, sau đó ghé sát vào nàng cúi đầu một chút.

"Người nàng thật là thơm."

Trên người của Ôn Hồi có một mùi hương dược thảo nhàn nhạt do nàng đã tiếp xúc với thảo dược nhiều năm, hương vị đặc biệt dễ ngửi.

"Điện, điện hạ..."

Ôn Hồi hô hấp dồn dập, trong lòng rối loạn lung tung, lúc Khương Ngọc cúi đầu ngửi mùi cơ thể của nàng, hơi thở của hắn đều phả lên trên cổ khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy kì lạ.

"Làm sao vậy?"

Kiếp trước bọn họ làm phu thê bốn năm, tuy rằng ngay từ đầu là không tự nguyện nhưng mà về chuyện giường chiếu thì nàng với hắn lại rất hợp nhau.

Hắn biết đến tất cả những điểm mẫn cảm ở trên cơ thể của nàng.