Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Diên Hy Công Lược] Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 29: Hôn một cái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay vốn là một ngày vui vẻ, Dung Âm ngồi bên cửa sổ cắm hoa. Anh Lạc ở bên cạnh bóp chân cho nàng, dù Dung Âm đã đi lại được nhưng vẫn cần chăm sóc tốt cho đôi chân, tránh được càng nhiều di chứng càng tốt. Nàng cầm cành hoa lên hít một ngụm mùi hương ngọt ngào của hoa nhài

- Anh Lạc, ngươi ngửi thử xem, rất thơm đó.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Anh Lạc cũng vui vẻ hít lấy hương thơm ấy, tươi cười với nàng

- Quả thực là rất thơm, thơm như Dung Âm vậy.

Khóe môi nàng khẽ giật giật... Cái con người này...

- Ngươi đó ngươi đó, sao chẳng thể nói được lời nào nghiêm túc một chút vậy?

Dung Âm lườm yêu cô một cái, thu cành hoa lại cắm vào bình. Anh Lạc ở dưới vẫn nhìn nàng cười ngốc nghếch. Người ta nói rằng, con người thông minh, cơ trí nhất, khi gặp người mình yêu cũng sẽ trở nên ngớ ngẩn. Quả thực, một Ngụy Anh Lạc thông minh, lắm mưu nhiều kế, ác khuyển khiến cả Tử cấm thành kinh sợ mà đứng trước một Phú Sát Dung Âm tuyệt sắc giai nhân, ôn nhu như nước lại trở thành cún nhỏ vô hại, vẫy đuôi cả ngày. Thật sự không có tiền đồ... Hai người đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, Minh Ngọc đi vào lúc nào cũng không biết

- Anh Lạc, ngươi dặn phủ nội vụ làm cái gì vậy? Đã đưa đến sân Trường Xuân cung rồi kìa.

Lúc này, nàng và cô mới nhận ra Minh Ngọc đã đi vào, Anh Lạc tươi cười

- Đã làm xong rồi sao? Nhanh thật đấy.

- Anh Lạc, ngươi làm cái gì vậy? - Dung Âm hỏi lại.

- Nương nương, người theo Anh Lạc ra ngoài sẽ biết ngay thôi.

Dung Âm tò mò đứng dậy theo cô. Trong sân khá đông người, mấy người của Phủ nội vụ hình như đang lắp gì đó, các cung nữ, thái giám của Trường Xuân cung chạy đến xem, khung cảnh xem chừng vô cùng náo nhiệt. Công công đứng đầu Phủ nội vụ thấy nàng vội vàng cúi đầu hành lễ

- Nô tài thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.

- Đứng dậy đi.

- Tạ nương nương. Khởi bẩm nương nương, thứ người căn dặn làm hôm nay đã xong rồi ạ.

- Ta sao? Ta dặn làm gì? - Nàng ngạc nhiên.

- Hôm qua chính Anh Lạc cô nương tới nói rằng... - Vị công công kia cũng trở nên ấp úng.

Anh Lạc thấy tình hình không ổn đành xen vào

- Phải phải, là nô tỳ nói làm cho người - quay sang vị công công kia - Mới có một ngày đã làm xong, công công quả thực đặt nhiều tâm tư rồi.

- Được phục vụ cho hoàng hậu nương nương là phúc phận của chúng nô tài - Công công kia lập tức hùa theo nói lời xu nịnh.

Đến nước ấy thì Dung Âm còn nói gì được chứ? Nàng đưa mắt nhìn vật đã bắt đầu có hình thù kia. Là... xích đu sao? Nàng quay sang nhìn cô, cô thì chăm chú nhìn xích đu, ánh mắt thích thú vô cùng. Con người này đúng thật là cả ngày chỉ ngồi nghĩ ra trò làm nàng vui vẻ... Lắp ghép xong xuôi, người lui bớt, trong sân chỉ còn lại nàng, Anh Lạc, Minh Ngọc, cùng một số cung nữ, thái giám. Anh Lạc kéo tay nàng

- Nương nương, người lại đây ngồi xuống thử xem.

- Anh Lạc... Như vậy hình như không được đúng quy củ...

- Nương nương, ở đây không có người ngoài, người cứ ngồi đi.

Lần dụ dỗ nàng mặc váy Lưu Tiên, múa điệu Lạc Thần, Anh Lạc cũng nói y như vậy, nàng tin cô nhưng cuối cùng vẫn bị hoàng thượng đến bắt gặp đấy thôi. Lần này, cô lại dùng cách thức tương tự để dụ dỗ nàng... Nhưng mà... Xích đu đó trông cũng thật hay ho a~ Ngồi một chút chắc cũng không sao, ở đây cũng không có người ngoài... Dung Âm tự động viên bản thân, từng bước chân còn đôi chút e dè nhưng vẫn theo sự dìu dắt của Anh Lạc tiến lại chỗ xích đu. Anh Lạc cười thầm, thành công đưa nàng đến chỗ xích đu, đỡ nàng ngồi xuống

- Nương nương, giữ chặt hai sợi dây nhé.

Cô nói rồi bắt đầu nhẹ nhàng đẩy xích đu. Dung Âm có chút căng thẳng bám chặt hai sợi dây. Xích đu đung đưa theo từng nhịp đẩy của Anh Lạc. Nàng từ từ thích ứng với chuyển động ấy, cảm giác thật thích

- Anh Lạc, đẩy mạnh lên chút nữa - Dung Âm phấn khích nói.

- Dạ? - Anh Lạc ngạc nhiên hỏi lại.

- Mạnh lên chút!

Anh Lạc nén cười tăng thêm lực đẩy. Thấy không? Dung Âm của cô chính là như vậy, bình thường luôn lãnh đạm đoan trang nhưng một khi động đến đồ chơi liền sẽ biến thành một tiểu hài tử vui vẻ nghịch ngợm, thật sự vô cùng đáng yêu. Tiếng cười đùa trong trẻo vang vọng khắp Trường Xuân cung

- Anh Lạc, mạnh chút nữa! - Giọng ai kia đầy phấn khích.

- Hoàng hậu nương nương...

Một nữ nhân lên tiếng, dĩ nhiên không phải là Anh Lạc. Dung Âm giật mình nhìn sang, nữ nhân đó đứng trơ mắt nhìn nàng

- Anh Lạc, dừng lại, dừng lại! - Nàng có chút hốt hoảng.

Anh Lạc đưa tay ôm lấy nàng, cơ thể nàng nằm gọn trong vòng tay cô, xích đu cũng lập tức dừng lại. Bấy giờ nữ nhân kia mới như tỉnh ra, hành lễ

- Thần thϊếp thỉnh an hoàng hậu.

- Không cần đa lễ. Nhĩ Tình, muội đến lúc nào, sao bổn cung không thấy?

Dung Âm nhanh chóng rời khỏi vòng tay Anh Lạc lên tiếng hỏi. Không chỉ mình nàng không thấy mà tất cả người của Trường Xuân cung đều đang tập trung vào nàng nên không hề thấy ả ta bước vào

- Bẩm nương nương, thần thϊếp vừa mới đến, nhất thời kinh ngạc đã làm mất nhã hứng của người. Xin nương nương thứ tội.

- Không có gì đâu, chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.

Nàng vừa nói vừa ý tứ liếc sang cô, ý muốn nói may mà người đến là Nhĩ Tình nếu không không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Cô thấy ánh mắt của nàng cũng chỉ nhe răng cười. Không phải vì nàng quá dễ dãi nên mới dễ dàng bị cô dẫn dụ sao? Lại còn chơi đùa rất vui vẻ nữa chứ

- Sao vậy? Hôm nay muội đến tìm ta có chuyện gì? - Dung Âm lên tiếng hỏi.

- Thần thϊếp quả thực có chuyện muốn nói, thần thϊếp... thần thϊếp...

- Chúng ta vào trong từ từ nói chuyện.

Dung Âm thấy ả ta có vẻ ấp úng bèn lên tiếng rồi trực tiếp quay lưng đi vào trong tẩm điện. Ả ta cũng nhanh chóng bước theo nàng. Mọi người tản ra đi làm việc, Minh Ngọc pha trà đem vào, Anh Lạc ra sau xem xét hoa lan, sắp đến lúc nở hoa rồi, khi nào nở nhất định sẽ vô cùng rực rỡ, nàng chắc chắn sẽ thích. Chăm bón xong xuôi quay lại tiền điện liền thấy mấy thái giám bê đồ vào. Minh Ngọc đứng bên vẻ mặt như bị ai trêu tức. Cô tiến lại gần hỏi

- Minh Ngọc, ngươi làm sao vậy? Ai trêu gì ngươi sao?

- Anh Lạc, ngươi xem, lần nào Nhĩ Tình tới cũng khóc lóc kể lể đến đỏ cả mắt, lần này còn mang đồ đến như vậy, có lẽ muốn ở lại đây luôn rồi.

Anh Lạc bật cười trước thái độ hậm hực giận dỗi của Minh Ngọc

- Không phải hai người tình cảm rất tốt sao? Nhĩ Tình quay lại sao ngươi lại khó chịu như vậy?

- Ta...

Minh Ngọc bất bình thay cho Anh Lạc, rõ ràng người vốn có thể được gả vào Phú Sát phủ là cô nhưng lại bị Nhĩ Tình cướp mất. Giờ kẻ đó đã trở thành thị lang phu nhân rồi, không chuyên tâm ở Phú Sát phủ đi lại chạy đến Trường Xuân cung làm loạn, Minh Ngọc quả thực có chút bực bội trong lòng nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói. Anh Lạc cũng không hỏi nữa. Qua gần hết một canh giờ mới thấy Nhĩ Tình từ trong tẩm điện của nàng đi ra, vẻ mặt như thể một con gà trống huênh hoang khoe lông đuôi của mình. Anh Lạc cũng không để ý ả ta, muốn nhanh chóng đi vào tẩm điện gặp nàng

- Ngụy Anh Lạc! - tiếng của ả.

- Thị lang phu nhân có gì căn dặn ạ? - Cô nhã nhận đáp lại.

- Chuyện chăm sóc nương nương để Minh Ngọc làm đi, ngươi qua sắp xếp đồ cho ta.

Đây không phải là nhờ vả mà chính là ra lệnh. Anh Lạc nhìn cái điệu bộ kênh kiệu vênh váo của nàng ta mà khẽ nhếch môi cười

- Phu nhân thứ cho nô tỳ không thể giúp người, chân của nương nương hồi phục chưa lâu, vẫn cầm điều dưỡng tốt, bây giờ nô tỳ phải đi xoa bóp cho người.

- Ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, ta nói ngươi làm thì ngươi nhanh chóng làm đi!

- Phu nhân, ta là nô tỳ thì cũng là nô tỳ của hoàng hậu nương nương, nghe lệnh của nương nương chứ không phải của ngươi.

Bốp!

Một cái tát không hề nhẹ hướng thẳng vào má cô

- Từ khi nào đến lượt nô tỳ như ngươi cãi lại lời ta? Hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!

Ả ta vừa nói vừa đưa tay lên, ý muốn tát cô thêm một lần nữa. Nhưng Anh Lạc nào cho ả ta cơ hội, nhanh chóng bắt lấy tay ả ta, mạnh mẽ vung tay.

Chát!
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Một cái tát chuẩn xác đi vào lòng người. Tiếng da thịt va chạm nghe thật đau đớn nhưng lòng người vui sướиɠ. Nhĩ Tình ngã nhào xuống đất, tay ôm má, hai mắt long lên nhìn Anh Lạc

- Ngụy Anh Lạc! Ngươi điên rồi! Ta sẽ đi nói với hoàng hậu nương nương!

- Đi đi! Ngươi có giỏi thì lập tức đi. Hỷ Đáp Lạp Nhĩ Tình, ta nói cho ngươi biết. Khi nương nương cần ngươi nhất, ngươi không do dự mà gả ra khỏi cung. Giờ ta và ngươi cùng đi gặp người, để xem nương nương sẽ tin ta hay là tin ngươi? Đây là Trường Xuân cung, ngươi muốn diễu võ giương oai thì cút về Phú Sát phủ! Trường Xuân cung này từ lâu đã không còn là địa bàn của ngươi nữa rồi!

Nhĩ Tình uất nghẹn nhưng ả ta biết Anh Lạc nói rất đúng, Trường Xuân cung bây giờ không còn là địa bàn của ả, không thể tùy tiện làm càn ở nơi này. Anh Lạc lấy giọng thản nhiên quay sang nói với mấy cung nữ gần đó

- Sàn trơn quá, thị lang phu nhân vô ý bị ngã rồi, mấy người mau qua đỡ phu nhân về phòng.

Nói rồi trực tiếp quay lưng đi vào trong tẩm điện như chưa có chuyện gì. Ngữ khí nhẹ nhàng mềm mỏng nhưng ý tứ rất rõ ràng, bất kì kẻ nào cũng không được để lộ chuyện này ra ngoài. Mấy cung nữ đó lại cúi đầu nghe lời cô nên càng khiến Nhĩ Tình uất càng thêm hận, ánh mắt long lên, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đó gϊếŧ chết cô. Anh Lạc đi vào tẩm điện của nàng, sắc mặt vẫn lưu lại vẻ khó coi. Dung Âm vốn đang suy nghĩ về chuyện của Phó Hằng, Nhĩ Tình, nhìn đến cô như thế liền quên bẵng luôn mất...

- Anh Lạc, ngươi làm sao vậy?

Cô nghe tiếng nàng hỏi mới như bừng tỉnh, lập tức thu lại vẻ khó coi trên khuôn mặt, trưng ra nụ cười tươi sáng đặc trưng của mình

- Dung Âm, ta không sao.

Nói dối! Nói dối như vậy có ma mới tin. Nàng khó hiểu, sói con này có chuyện gì giấu nàng sao?

- Ngươi lại đây.

Nàng vẫy tay gọi cô. Anh Lạc ngoan ngoãn tiến đến quỳ xuống bên cạnh chân nàng, ngây ngốc nở nụ cười cún con muôn phần sủng nịnh với nàng. Dung Âm yên lặng quan sát khuôn mặt khả ái kia, bỗng nàng nhận thấy một bên má của cô đỏ lên...

- Anh Lạc, ngươi bị làm sao vậy? Kẻ nào đánh ngươi, nói cho bổn cung biết, bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi, không được, ta phải gọi thái y!

Dung Âm nhìn cô, ánh mắt lo lắng nói một tràng, thật hiếm khi thấy nàng mất bình tĩnh như vậy. Anh Lạc mỉm cười, nắm lấy tay nàng đang áp trên má mình

- Ta nói không sao mà, chỉ là vô tình bất cẩn vấp phải một hòn đá đáng ghét nên mới bị ngã.

Vừa nói, cô vừa cọ cọ vào bàn tay nàng vẻ làm nũng. Cô không muốn nói thì nàng cũng không làm khó cô nữa. Dung Âm thương xót nhìn bên má bị đỏ

- Có đau lắm không?

- Có! - cô gật gật.

- Đợi một chút, ta lập tức gọi thái y cho ngươi.

- Không cần, không cần - Anh Lạc cật lực lắc đầu - mấy lão thái y ấy thì biết gì chứ. Ta chỉ cần nàng thôi. Dung Âm hôn một cái, Anh Lạc liền hết đau.

Cô cười cười đưa phần má đỏ về phía nàng. Dung Âm cuối cùng cũng hiểu ra, con người này chỉ là đang muốn làm nũng với nàng thôi. Nhưng nàng vẫn chiều lòng cô, cúi xuống hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ kia, cười cưng chiều hỏi

- Thế nào, hết đau chưa?

Không có tiếng đáp lại, Anh Lạc... đơ rồi. Vốn tưởng rằng nàng sẽ đỏ mặt mắng cô càn rỡ rồi đuổi khỏi tẩm điện chứ. Thật không ngờ... Anh Lạc từ từ bình tâm lại, vừa định thần lập tức đứng bật dậy, mạnh mẽ hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng. Hôm nay có chiếm chút tiện nghi nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ... Dung Âm bị tấn công bất ngờ, đến cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng. Cái con người hành xử không bao giờ suy nghĩ này... Dung Âm đặt tay lên vai cô, ý muốn đẩy cô ra nhưng lại chẳng có chút sức lực nào. Nàng thua nữa rồi... Anh Lạc hài lòng thấy người phía dưới ngoan ngoãn như vậy. Hôm nay dù xuất hiện một hòn đá đáng ghét làm mất nhã hứng của cả nàng và cô nhưng không sao, chỉ cần được ở đây hôn nàng thế này, Anh Lạc đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ở một diễn biến khác. Nhĩ Tình sau khi được đưa về phòng, nhìn khuôn mặt mình trong gương đỏ ửng cả một mảng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hổ Phách đi vào cảnh báo nàng ta không nên động vào Ngụy Anh Lạc. Bây giờ cô chính là cung nhân được hoàng hậu sủng ái, tin tưởng nhất. Trường Xuân cung này, lớn nhất là hoàng hậu, sau đến Ngụy Anh Lạc. Các phi tần thấy cô còn phải nể mặt vài phần. Tử cấm thành này không mấy người dám động chạm cô. Nhĩ Tình càng nghe càng hận, bàn tay nắm chặt từ lúc nào, những móng tay in sâu vào da thịt, trong lòng thầm mắng chửi, nguyền rủa Anh Lạc không biết bao nhiêu điều. Cuối cùng âm thầm đưa ra quyết tâm "Ngụy Anh Lạc, hôm nay ngươi dám tát ta một cái, chuyện này, ta nhất quyết không bỏ qua! Ta nhất định sẽ giành lại hết những thứ thuộc về mình! Hỷ Đáp Lạp Nhĩ Tình ta nhất định sẽ chà đạp ngươi, chà đạp những thứ ngươi trân trọng! Ngươi cứ chờ xem."

Ps: Vẫn chưa ngược được 😂😂😂
« Chương TrướcChương Tiếp »