Chương 4: Bảo hộ (2)

Ngụy Anh Lạc cô trước khi vào cung chưa từng có suy nghĩ sẽ lưu luyến nơi này. Càng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ở nơi này bảo hộ cho ai đó. Cô chỉ tâm tâm niệm niệm điều tra chuyện của tỷ tỷ, thay tỷ tỷ báo thù, tâm can cô tràn ngập thù hận, tràn ngập ý chí báo thù. Cuộc đời cô có lẽ sẽ kết thúc với việc báo thù nếu người đó không xuất hiện, ánh trăng sáng ấy không chiếu rọi vào cuộc đời cô...

Phú Sát Dung Âm, nàng trong lòng cô rốt cuộc có vị trí gì, cô cũng không rõ, chỉ biết rằng cô thích thấy nàng cười, thích ngắm nhìn dáng vẻ nàng ngồi luyện chữ, vẽ tranh, cô đau lòng mỗi khi thấy nàng ủy khuất hay thẫn thờ ngồi lặng một mình. Khắp Tử cấm thành này, cô chỉ cúi đầu trước một mình nàng, cô muốn hảo hảo bảo hộ cho nàng, bảo hộ nụ cười của nàng...

Cô lặng lẽ ngắm nàng đang ngồi viết chữ, dáng vẻ yêu kiều khiến cô say đắm... Bỗng nàng ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt có chút xót xa, nói

- Di tần đi rồi, Du quý nhân đang mang long thai lại không có ai bầu bạn. Hoàng thượng thì bận bịu, không mấy để tâm đến nàng ấy... Anh Lạc, ngươi mang ít nhân sâm lần trước hoàng thượng ngự ban qua Vĩnh Hòa cung cho Du quý nhân, cố gắng làm nàng ấy vui vẻ một chút...

- Nô tỳ tuân mệnh!

Nương nương của cô quả thực quá ôn nhu, quá dịu dàng, quá lương thiện rồi. Phi tần trong hậu cung, mang long thai lập tức sẽ bị kẻ khác tìm cách hãm hại, sợ người đó sinh ra long tự sẽ làm ảnh hưởng đến vị trí của mình.

Nhưng nàng, nàng là chủ mẫu thiên hạ, là nữ nhân tôn quý bậc nhất hậu cung, nàng không những không hề lo lắng về hậu vị, không chút mưu đồ toan tính hại người mà ngay cả chút đố kị cũng chẳng hề nảy sinh. Nàng chỉ một lòng lo lắng cho long tự, lo cho thiên hạ, cho xã tắc Đại Thanh. Có được bậc mẫu nghi thiên hạ như vậy quả là phúc của Đại Thanh.

- Anh Lạc...

Cô đi ra đến cửa, nghe thấy nàng gọi liền quay lại hỏi

- Nương nương còn điều gì căn dặn?

- Ngươi, đi sớm về sớm...

Ngụy Anh Lạc gật đầu đi ra, trong lòng kinh hỷ! Lời nói của Phú Sát Dung Âm rõ ràng mang ý tứ là cô hãy đi nhanh, làm xong việc thì nhanh chóng trở về, đừng chạy lung tung, gây rắc rối không cần thiết. Nhưng sao Ngụy Anh Lạc cô lại nghe ra giọng điệu của một tiểu nương tử nũng nịu trông ngóng trượng phu của mình nhỉ? A~ cô đúng là càng lúc càng không bình thường rồi.

Ngụy Anh Lạc nhanh chóng lấy nhân sâm rồi đi đến Vĩnh Hòa cung. Lạ là cả một tẩm cung rộng lớn lại vắng vẻ không một bóng người. Cô đi vào sân gọi Du quý nhân, gọi mấy lần liền đều không có tiếng đáp, nghĩ rằng chủ tớ họ đã ra ngự hoa viên dạo cho khuây khỏa, liền định quay lưng trở về.

Nhưng bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng động trong tẩm điện... Một thoáng nghi ngờ, cô bước vào tẩm điện, vừa đi vừa cất tiếng gọi Du quý nhân.

Ngụy Anh Lạc bước vào tẩm điện. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng có thể làm cho con người ta run sợ. Du quý nhân đang bị một tên thái giám dùng dải lụa trắng thắt cổ...

Ngụy Anh Lạc trợn tròn mắt kinh hãi. Khay nhân sâm trên tay cô rơi xuống đất. Cô không cần suy nghĩ, lập tức lao đến đẩy tên thái giám kia ra đỡ lấy Du quý nhân. Tên thái giám kia đang hành sự bị phá đám, điên tiết lao đến bóp cổ Ngụy Anh Lạc. Nhưng cô cũng không vừa, lập tức với lấy khay sâm đập vào đầu hắn, đến cả trâm cài tóc cũng trở thành vũ khí để cô đâm vào cổ hắn. Cả hai vật lộn đến mức y phục của cô cũng dính máu. Cuối cùng, Ngụy Anh Lạc cũng thành công hạ được tên thái giám khốn kiếp.

Mặt mũi thất thần, đầu tóc rối bời, y phục nhuốm máu chạy ra khỏi tẩm điện, muốn đi tìm người giúp. Đen đủi thay, người cô gặp đầu tiên, không ai khác lại là Cao Ninh Hinh... Cô gấp gấp nói

- Cao quý phi, trong tẩm điện có...

- Người đâu! Bắt lấy cô ta! - Cao Ninh Hinh trợn mắt ra lệnh.

Ngụy Anh Lạc cô vốn thông minh, lập tức nhận biết được hoàn cảnh, nhanh chóng chạy ngược vào trong tẩm điện, chốt chặt cửa. Tình thế cấp bách, kêu cứu vô ích. Ngụy Anh Lạc không chần chừ giật gièm xuống, lấy lò mà Du quý nhân dùng để bái tế Di tần lập tức đem gièm đốt. Một cột khói đen nổi bật giữa nền trời trong xanh của Tử cấm thành. Người trong thành khẩn trương tìm chỗ bị cháy để dập lửa.

Đám người Cao Ninh Hinh vẫn ở ngoài tẩm điện tìm cách phá cửa vào, cô gần như muốn ngạt khói bên trong thì đám người ấy cũng vừa hay phá được cửa vào. May mắn, gần như cùng lúc đó, Phó Hằng và Hải Lan Sát chạy đến, theo sau là một đám thị vệ. Đám người kia muốn cũng không thể làm càn. Phó Hằng vừa nhìn qua đã hiểu được sự việc. Sai người tạt nước cho tên thái giám kia tỉnh dậy

- Nói! kẻ nào lệnh cho ngươi sát hại long tự!? - giọng nói cao vυ"t lanh lảnh chất vấn của Cao Ninh Hinh.

- Là hoàng hậu nương nương, là hoàng hậu nương nương đã lệnh cho nô tài!

Ngụy Anh Lạc nghe hắn nói, nghe cái run sợ giả tạo của hắn mà lửa giận trong lòng bùng lên mạnh mẽ! Hắn dám đổ oan cho nương nương của cô! Hắn dám hắt lên người nương nương của cô một chậu nước bẩn! Tên khốn kiếp, thứ súc sinh! Cô hận lúc nãy đã không mạnh tay hơn, gϊếŧ chết luôn hắn, để hắn không thể ở đây nói xằng nói bậy đổ tiếng ác cho nàng. Cô hận!

- Bổn cung trở thành chủ mưu gϊếŧ người từ khi nào vậy?

Thanh âm dịu dàng của nàng vang lên, ngay sau đó bóng dáng kiều diễm bước vào. Vừa thấy nàng, tên súc sinh kia lập tức lao đến quỳ bên chân nàng, giọng điệu cầu xin

- Nương nương, nô tài luôn hết mình trung thành với nương nương. Lần này xin nương nương hãy cứu lấy nô tài, nô tài cầu xin nương nương.

- Ngươi nói bậy gì vậy, ta chưa từng gặp ngươi! - giọng nàng thoảng thốt.

- Nương nương, chính người sai nô tài đi gϊếŧ Du quý nhân, người sợ rằng Du quý nhân sinh ra long tự sẽ làm ảnh hưởng đến hậu vị của người nên mới sai nô tài làm như vậy. Nương nương nô tài chỉ nghe lệnh của người.

- Ngươi ăn nói xằng bậy! - Phú Sát Dung Âm trợn tròn mắt, nàng hoảng hốt thực sự!

- Nương nương, nô tài không ngờ người lại tuyệt tình như vậy. Vậy thì nô tài chỉ còn cách chết để bảo toàn lòng trung thành với nương nương!

Nói rồi hắn lập tức cắn thuốc độc ở răng tự vẫn. Phú Sát Dung Âm vô cùng hoảng hốt, tên thái giám kia nói nàng là chủ mưu gϊếŧ Du quý nhân, mưu hại long tự? Là nàng, là Phú Sát Dung Âm nàng!

Người ở bên chứng kiến, mỗi người một loại cảm xúc. Ngụy Anh Lạc lửa giận ngút trời, nếu vừa nãy tên súc sinh kia không tự vẫn thì cô cũng sẽ lao đến đánh chết hắn! Thứ cặn bã ung nhọt!

Cao Ninh Hinh thì nhếch mép cười khinh bỉ

- Hoàng hậu nương nương - chất giọng chói tai nhấn mạnh bốn chữ đó - người là hoàng hậu, là chủ lục cung, sao có thể làm ra loại hành động của tiện nhân như vậy chứ? Người mất đích tử cũng đâu thể cấm nữ nhân khác sinh con cho hoàng thượng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, không biết sẽ thêm mũi mọc tai thành loại chuyện gì?

- Ngươi...

Phú Sát Dung Âm chỉ thốt ra được một từ rồi im lặng, dáng vẻ ủy khuất. Thật sự nàng trong chuyện này đuối tình đuối lý. Tên thái giám kia chết không đối chất, nàng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng đó ủy khuất nghẹn lời.

Nhưng nàng đâu biết, dáng vẻ này của nàng khiến cho Ngụy Anh Lạc cô đau lòng vô cùng. Đời nào cô dương mắt lên nhìn kẻ khác hắt một chậu nước bẩn lên người nàng chứ. Muốn tổn hại nàng, phải bước qua được xác của cô!

- Nô tỳ mạn phép hỏi quý phi nương nương một câu - Cô phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh nặng nề - Hôm nay hoàng hậu nương nương sai nô tỳ qua đây để thăm hỏi Du quý nhân, nếu đã muốn gϊếŧ người, hà tất phải phiền phức như vậy?

- Có thể là muốn ngươi giám sát việc gϊếŧ người.

- Vậy sao? - Cô nhàn nhạt hỏi rồi tiến lại phía cái xác - Mọi người nhìn đi, trên người tên thái giám này có tổng cộng ba chỗ bị thương, một là ở đầu do nô tỳ dùng đồ vật đập mạnh vào, hai là ở cổ do nô tù dùng trâm đâm vào, ba là ở trán do nô tỳ dùng hết sức đập vào cửa. Đây thật sự giống như giám sát gϊếŧ người sao?

Phú Sát Dung Âm nghe cô nói, trong lòng lập tức cảm thấy muôn phần an tâm, nha đầu này vô cùng thông minh, có thể nhìn ra những điểm chính yếu nhất. Trong lúc này, nàng nhất định phải tin tưởng vào cô, cô nhất định có thể giúp nàng giải oan.

Phía Cao Ninh Hinh, nghe cô nói chỉ có thể vừa ngỡ ngàng, vừa tức tối "Tiện nhân đáng chết!" nàng ta chỉ có thể rủa thầm trong bụng, càng ngày càng cảm thấy việc ngày đó mình tha cho cô là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng! Thật muốn rời đi ngay tức khắc.

Lẽ dĩ nhiên, Ngụy Anh Lạc chưa có ý định buông tha, hắt nước bẩn lên người hoàng hậu yêu quý của cô, muốn bình yên rời khỏi, có nằm mơ cũng không được đến thế.

- Hôm nay nô tỳ được hoàng hậu phân phó mới đến đây thăm hỏi Du quý nhân. Chẳng hay Cao quý phi có việc gì mà lại qua đây, còn dẫn theo một đám người đằng đằng sát khí nữa chứ.

- Ngươi...

Nàng ta quát một tiếng nhưng cảm thấy không trả lời cô cũng không ổn bèn quay sang nô tỳ thân cận bên cạnh

- Chi Lan...

Nghe tiếng chủ tử gọi, Chi Lan hiểu ý liền lên tiếng

- Hôm nay quý phi đến kho vải, hảo tâm mang theo mấy kẻ kia cho chúng mở mang tầm mắt, đi đến Vĩnh Hòa cung thì nương nương nói muốn vào thăm hỏi Du quý nhân...

- Vậy sao? - Cô nhếch mép - Nô tỳ theo lệnh của hoàng hậu đến đây, còn mang theo nhân sâm, không biết quý phi đem theo thứ gì?

Sắc mặt Cao Ninh Hinh ngày càng khó coi, Chi Lan thấy vậy liền lên giọng át chế cô

- Ngươi dĩ hạ phạm thượng, tiện tỳ nhà ngươi lấy quyền gì chất vấn quý phi?

- Ta thấy mỗi câu Anh Lạc nói đều có lý.

Là nàng, nàng nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, nàng đang bảo vệ cho cô, cô như được tiếp thêm sức mạnh, quay hướng Cao Ninh Hinh đánh nốt con bài cuối cùng

- Nô tỳ cùng quý phi nói mấy câu liền bị cho là dĩ hạ phạm thượng, vậy quý phi, người vì tin lời một câu nô tài mà mạo phạm hoàng hậu nương nương, vậy nên gọi là gì?

Cao Ninh Hinh tái mặt, không cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân Phú Sát Dung Âm

- Hoàng hậu nương nương, là thần thϊếp hồ đồ tin lời cẩu nô tài mạo phạm người, xin người rộng lòng tha thứ.

- Cao quý phi, ngươi hãy tự về Trữ Tú cung đóng cửa suy nghĩ đi.

Cao Ninh Hinh đi rồi, nàng dặn dò người dưới chăm sóc Du quý nhân một chút rồi cũng quay về Trường Xuân cung. Ngụy Anh Lạc lầm lũi đi sau nàng, khác hẳn với dáng vẻ hùng hổ ban nãy. Về đến nơi, nàng để cô đi chỉnh trang lại một chút rồi mới đến trước mặt nàng.

Nàng đuổi hết những người xung quanh ra ngoài. Trong tẩm điện chỉ còn lưu lại cô và nàng, quan sát cô thật kỹ, nàng vẫy tay gọi cô bước lại. Cô ngoan ngoãn bước đến quỳ trước mặt nàng

- Có đau lắm không? - Nàng ái ngại nhìn những vết thương trên người cô hỏi.

- Nương nương, nô tỳ không sao!

- Ngươi đó, sao lúc nãy phải ép Cao quý phi đến vậy, sợ nàng ta và ngươi chưa đủ thù à?

- Là do mấy kẻ đó tự chuốc lấy, ai bảo bọn chúng làm việc khuất tất lại đem tiếng ác đổ cho nương nương. Thật sự đáng giận!

- Ngươi là vì ta sao?

- Nương nương, lúc đó nhìn người chịu ủy khuất, nô tỳ thật sự thấy rất đau lòng, muốn giúp nương nương đòi lại chút công bằng...

- Tiểu nha đầu ngốc!

Nàng dịu dàng mỉm cười với cô, cưng chiều mắng cô ngốc, ôn nhu vuốt ve mái tóc cô. Cô nhìn giai nhân trước mặt không chớp mắt rồi không biết lấy sức mạnh và can đảm từ đầu tiến sát lại gần nàng, dựa đầu vào lòng nàng cảm nhận hương hoa nhài nhè nhẹ quấn quýt bên cánh mũi.

Ngụy Anh Lạc cô có thể hung dữ với bất kỳ ai, có thể thành một con hổ cắn xé bất kỳ kẻ thù nào nhưng ở trước Phú Sát Dung Âm nàng lại chỉ như một chú mèo nhỏ, muốn được làm nũng, muốn được yêu thương.

Nàng cũng không đẩy cô ra. Theo lẽ thường, hành động này của cô có thể bị chém đầu. Nhưng nàng thấy cô như vậy không chỉ không thấy khó chịu mà còn thấy dị thường ấm áp. Nàng đối với cung tì này cũng có một cảm giác yêu thương lạ lùng...