Chương 47: Tử cấm thành, trở lại

Anh Lạc thuận theo ý chỉ của hoàng đế trở về Tử cấm thành. Trên đường đi, đầu óc thông minh không ngừng hoạt động, cố gắng tìm ra lý do hắn đột ngột gọi cô về, còn cử cả một đoàn người đến như sợ cô chạy mất... Đường từ Phật an điện trở về Tử cấm thành không xa không gần, lần trước cùng Dung Âm đi trên con đường này nhưng là theo hướng rời khỏi nơi thành cao nhơ nhuốc đó, cảm giác nhẹ nhàng, thanh thản biết bao nhiêu. Lần này lại đi cùng mấy tên thị vệ mặt mũi lạnh tanh, theo hướng quay trở lại nơi đó, chưa cần thấy cổng thành đã có cảm giác bí bức, ngột ngạt...

Không khí mùa hè có chút oi ả, cánh cổng Tử cấm thành đã hiện ra trước mắt, Anh Lạc hít sâu lấy một ngụm không khí, tuy có phần hơi khô nóng nhưng lại là không khí tự do, không bị vây hãm bởi bất kỳ thế lực nào. Đầu lông mày vẫn cứ thế xoắn chặt, Anh Lạc không ngừng tư duy phán đoán những điều sắp có thể xảy ra, sẵn sàng tinh thần đối phó với mọi tình huống có khả năng xảy đến. Không ngoài dự liệu, bước qua cánh cổng thành, cô được áp giải thẳng tới Dưỡng tâm điện. Trong điện có hoàng thượng và Nhàn quý phi đã ngồi đợi sẵn, không khí có phần căng thẳng đến mức khiến con người ta cảm thấy hơi khó thở... Thế nhưng Anh Lạc vẫn giữ bình tĩnh, quy củ tiến đến quỳ xuống

- Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Nhàn quý phi.

Không có tiếng đáp lại, không có tiếng kêu miễn lễ, cả không gian yên lặng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi ngoài sân điện. Anh Lạc cũng đúng mực cúi đầu, không ngẩng lên, cũng không lên tiếng, yên lặng chờ đợi hành động của đối phương. Nhàn quý phi nhìn sang khuôn mặt mười phần khó coi của hoàng thượng, đành lên tiếng giải vây tạm thời cho không khí căng thẳng hiện tại

- Ngươi đứng lên đi.

- Tạ ơn quý phi.

Anh Lạc biết, giờ phút này chỉ cần một điểm sơ sót cũng có thể gây tổn hại đến bản thân. Vậy nên cô cật lực cẩn trọng, dù chỉ nửa điểm cũng không dám phạm sai, chỉ sợ không toàn mạng quay về với Dung Âm của cô nữa... Anh Lạc đứng dậy nhưng vẫn như cũ cúi đầu, yên lặng chờ đợi, dáng vẻ nửa như ngoan ngoãn nhu thuận, nửa lại như đang toan tính điều gì đó. Hoàng thượng thấy dáng vẻ đó liền lên tiếng châm chọc

- Sao vậy? Chẳng phải ngươi không sợ trời, không sợ đất, đứng trước cái chết cũng không chịu khuất phục sao? Bây giờ lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy. Không còn hoàng hậu che chở nữa, đã học được cách cúi đầu nghe lời rồi sao?

- Nô tỳ không dám.

- Không dám? Trẫm thấy ngươi chắc chắn dám, đặc biệt dám!

- Hoàng thượng, người quá lời rồi. Dù nô tỳ có được hoàng hậu nương nương yêu thương, ưu ái thì cũng không dám dựa vào đó mà hành xử ngông cuồng, phụ ân của hoàng hậu nương nương.

- Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ hoàng hậu là người có ân với ngươi. Vậy trẫm hỏi ngươi, sao ngươi lại hại con của nàng ấy? Tại sao ngươi ám hại Vĩnh Tông!?

- Hoàng thượng...

Anh Lạc nghe đến đây mà kinh hãi, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt ngoài kinh ngạc vẫn chỉ có kinh ngạc. Hoàng thượng hỏi cô vì sao ám hại thất a ca, vì sao ám hại Vĩnh Tông của nàng? Nực cười! Anh Lạc biết rõ hơn ai hết, Vĩnh Tông là đứa trẻ mà nàng trân quý như sinh mệnh, cô còn hận không thể chu toàn bảo vệ cho đứa trẻ ấy, để nàng phải hứng chịu nỗi đau như chết đi một lần. Lý nào cô lại đi hại con của nàng? Tại sao lại hỏi như vậy? Nhàn quý phi mắt nhìn long nhan phẫn nộ lại thấy thái độ mười phần kinh hãi không nói nên lời của Anh Lạc, một lần nữa lên tiếng giải vây

- Hoàng thượng, lần này gọi Ngụy Anh Lạc về là để làm sáng tỏ mọi chuyện. Không thể chưa hỏi gì mà đã đưa ra kết luận, quy kết tội danh như vậy được. Người ngoài biết được e rằng sẽ nghĩ hoàng thượng thiếu công bằng, chỉ nghe tin một chiều, sẽ không hay.

Hoàng thượng nghe Nhàn quý phi nói vậy, hỏa khí trong người cũng dịu đi vài phần, quắc mắt nhìn Anh Lạc, không nói gì nữa. Nhàn quý phi quay sang cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc

- Anh Lạc, lần này sở dĩ gọi ngươi trở về là vì có người tố cáo ngươi chính là người đã phóng hỏa Trường Xuân cung, ám hại thất a ca.

- Phóng hỏa Trường Xuân cung... Ám hại thất a ca...

Anh Lạc nhất thời vẫn chưa thể thu liễm lại sự kinh ngạc của mình, vô thức nhắc lại theo những gì mà Nhàn quý phi nói. Vẻ ngơ ngác của cô một lần nữa khiến hoàng thượng nổi nóng

- Nói! Tại sao ngươi lại làm như vậy? Tại sao ngươi lại hại Vĩnh Tông, hại hoàng hậu!?

Anh Lạc bị tiếng quát làm cho giật mình, vội vã quỳ xuống

- Hoàng thượng minh xét. Hoàng hậu nương nương đối với nô tỳ ân sâu tựa hải. Nô tỳ dù có phải đánh đổi cả tính mạng vì hoàng hậu cũng quyết không hối tiếc. Sao nô tỳ có thể ám hại thất a ca, mưu hại hoàng hậu được chứ? Mong hoàng thương minh xét cho nô tỳ...

- Hoàng thượng, việc Ngụy Anh Lạc trung thành với hoàng hậu ra sao, cả hậu cung đều biết, hoàng thượng cũng không phải không biết. Thần thϊếp nghĩ trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó. Mong hoàng thượng cẩn thận tra xét, không thể để người tốt phải chịu oan - Nhàn quý phi cũng nói đỡ giúp cô.

- Hoàng thượng, Nhàn quý phi có nói, chuyện này phát sinh là do có người đã tố cáo nô tỳ. Vậy bây giờ nô tỳ muốn xin gặp người đó, trực tiếp đối chất liệu có thể?

Hoàng thượng trợn mắt nhìn cô nhưng vẫn ra lệnh truyền kẻ tố cáo vào. Một thái giám khúc núm đi vào, vội vã quỳ xuống

- Nô tài tham kiến hoàng thượng, tham kiến Nhàn quý phi.

- Miễn lễ.

- Tạ hoàng thượng.

- Nói, kể lại một lần nữa cho trẫm, những gì ngươi thấy trong đêm trừ tịch.

- Khởi bẩm hoàng thượng... Đêm trừ tịch đó, hoàng hậu nương nương nhân từ, để bọn nô tài sớm trở về nghỉ ngơi. Nô tài vốn dĩ chỉ định đi xem xét lại một lượt rồi sẽ quay về, không ngờ lúc đi đến gần Trường Xuân cung lại thấy một bóng người từ trong chạy vụt ra ngoài. Nô tài vội chạy tới, nhìn vào bên trong Trường Xuân cung, một mảng sáng rực. Nô tài nhanh chóng quay ra chạy theo hướng của người nhưng người đó chạy quá nhanh nên đã mất dấu... Người mà nô tài nhìn thấy, dựa vào trang phục, dáng dấp, chỉ có thể là... - Tên thái giám ngập ngừng liếc sang cô.

- Là ai!? - Tiếng hoàng thượng quát.

- Là Ngụy Anh Lạc, chắc chắn là Ngụy Anh Lạc...

Tên thái giám giật mình nói như cái máy. Anh Lạc quỳ bên cạnh hắn bình tĩnh nghe chuyện, từ từ tiếp nhận thông tin. Hoàng thượng nghe hắn thuật lại câu chuyện, một lần nữa nộ hỏa bừng bừng. Phàm là chuyện liên quan đến hài tử của hắn, liên quan đến huyết mạch hoàng thất, hắn đều khó lòng giữ bình tĩnh. Càng huống hồ, chuyện này còn liên quan đến cả thê tử của hắn, quốc mẫu của Đại Thanh... Hoàng đế lớn tiếng quát

- Ngụy Anh Lạc! Ngươi còn gì để biện minh không? Uổng công hoàng hậu coi ngươi như tâm phúc, hết lòng yêu thương, bảo vệ, dạy dỗ ngươi!

- Hoàng thượng khoan nóng giận, xin người nghe nô tỳ nói mấy lời - Cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói chuyện với hắn.

- Được, trẫm cho ngươi nói. Nhưng ngươi nên nhớ, đừng có bày trò khôn vặt, đổi trắng thay đen trước mặt trẫm. Nếu không, trẫm tuyệt đối sẽ không vì nể mặt hoàng hậu mà tha cho ngươi, nghe rõ chưa? - Hắn buông lời đe dọa.

- Nô tỳ tuyệt đối không dám - Cô cúi đầu hành lễ - Nô tỳ có một số nghi vấn, nhất định phải hỏi. Tiểu thái giám, ngươi nói lúc đó chỉ thoáng nhìn thấy bóng người lướt qua, hơn nữa còn chạy rất nhanh. Vậy ngươi dựa vào cái gì để khẳng định chắc chắn đó là ta? - Cô quay sang thái giám kia hỏi.

- Lúc nãy nô tài đã nói rồi, là dựa vào trang phục, dáng dấp, điệu bộ...

- Ồ... Vậy ra là ta và ngươi rất thường thấy nhau? Có thể ghi nhớ cả trang phục, hình dáng của nhau? Vậy sao ta lại cảm thấy chưa từng gặp ngươi nhỉ?

- Anh Lạc cô nương có thể không biết ta nhưng ta biết cô. Cô là người thân cận bên cạnh hoàng hậu, trên dưới hậu cung ai lại không biết?

- Vậy sao? Hóa ra ấn tượng về ta của ngươi sâu sắc đến mức chỉ cần một khoảnh khắc lướt qua trong đêm tối cũng có thể nhận ra - Anh Lạc nhếch mép cười.

Tên thái giám kia nhìn nụ cười của cô mà rùng mình cảm nhận một cỗ nguy hiểm đang tới gần... Hoàng thượng cùng Nhàn quý phi lắng nghe màn đối đáp qua lại này của Anh Lạc cũng bắt đầu thấy những điểm bất ổn. Anh Lạc điềm tĩnh đưa ra câu hỏi tiếp theo

- Theo lời ngươi kể thì lúc đó chạy đến đã phát hiện hỏa hoạn ở Trường Xuân cung. Vậy cớ gì lại không hô hoán chữa cháy, để thế lửa lớn đến mức thiêu rụi cả một điện?

- Là vì... Là vì lúc đó ta vội đuổi theo kẻ gian...

- Ra là đối với ngươi, việc đuổi theo kẻ đã chạy mất từ lúc nào còn quan trọng hơn là bảo vệ sự an toàn của hoàng hậu nương nương và thất a ca.

Anh Lạc nhẹ nhàng buông một câu, vừa nói vừa gật gù vẻ như đã hiểu. Hoàng thượng và Nhàn quý phi đồng loạt nhíu mày. Không hô hoán chữa cháy quả là một sơ hở lớn trong chuyện này. Khá khen cho đầu óc thông minh của Anh Lạc, nhanh chóng nhìn nhận rất tốt. Câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi quyết định

- Ta muốn hỏi một câu cuối cùng. Nếu sự việc đúng như ngươi kể, có nghĩa ngươi vừa nhìn liền có thể nhận định kẻ gian là ta. Vậy tại sao lúc đó không lập tức tố cáo mà phải chờ đến tận ngày hôm nay? Thời gian đã qua lâu như vậy, nói nhẹ thì dấu vết đã bị xóa đi không ít. Nói nặng thì muốn ngụy tạo chứng cứ giả cũng đã tạo được không ít. Lời tố cáo vào thời điểm này có phải rất không đúng lúc không?

- Cái đó... Chuyện này...

Anh Lạc hài lòng nhìn tên thái giám kia ấp úng, càng hài lòng hơn khi thấy hoàng thượng một là nữa nộ khí tuôn trào, nhưng không phải ánh mắt lửa hận rừng rực hướng về phía cô nữa mà hướng về tên thái giám kia. Thế nhưng Anh Lạc cũng không vì thế mà dừng lại

- Bẩm hoàng thượng, việc hoàng hậu nương nương ân chuẩn cho nô tỳ rời khỏi hoàng cung vào ngày hôm đó có rất nhiều người biết. Thời điểm nô tỳ rời đi chỉ trước thời gian đóng cổng thành một chút. Nếu muốn trở về ngay ngày hôm đó là chuyện không thể nào. Thậm chí giả như nô tỳ có xin vào được đi chăng nữa, nhất định sẽ bị thị vệ nhớ mặt. Nếu hoàng thượng không tin nô tỳ, có thể gọi thị vệ đến để đối chất. Nô tỳ dám thề với trời, bản thân tuyệt nhiên không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!

- Lý Ngọc! Lập tức tìm thị vệ phụ trách ngày hôm đó đến đây cho trẫm! - Tiếng hoàng thượng gắt lên.

- Vâng!

Lý Ngọc nhận lệnh vội vã đi ra, một lúc sau dẫn theo Hải Lan Sát quay lại. Hải Lan Sát nhanh chóng quỳ xuống hành lễ

- Nô tài tham kiến hoàng thượng, tham kiến Nhàn quý phi.

- Ngươi chính là người phụ trách trực trong đêm trừ tịch? - Hoàng thượng hỏi.

- Dạ phải thưa hoàng thượng.

- Ngày hôm đó ngươi có gặp cô ta không? - Hoàng thượng vừa nói vừa chỉ vào Anh Lạc.

- Dạ có thưa hoàng thượng. Hôm đó phụ thân của Anh Lạc cô nương ngã ngựa bị thương, hoàng hậu nương nương đã ân chuẩn cho cô ấy xuất cung. Trước thời gian đóng cổng thành một chút, cô ấy đã cầm thủ lệnh của hoàng hậu rời khỏi, vì là một trong những người rời đi sau cùng nên nô tài nhớ rất rõ - Hải Lan Sát bình tĩnh kể lại.

- Vậy ngày hôm đó cô ta có trở lại? - Hoàng thượng tiếp tục hỏi.

- Không thưa hoàng thượng.

- Ngươi chắc không?

- Thần chắc chắn thưa hoàng thượng. Anh Lạc cô nương rời đi, cổng thành đã được đóng. Nếu cô ấy có trở lại cũng không thể qua cổng. Dù cho thị vệ gác cổng có vì nể mặt hoàng hậu nương nương mà để cô ấy vào cũng không thể không báo cho thần biết. Nhưng đêm ấy ở cổng thành tuyệt đối không xảy ra chuyện gì bất thường, thần có thể lấy mạng của mình để đảm bảo! - Hải Lan Sát quả quyết nói.

Thái độ chắc chắn của Hải Lan Sát khiến hoàng thượng có phần tin tưởng. Dù sao cậu cũng là một trong những thị vệ thân cận của hắn, làm việc cẩn trọng, trung thành, hơn nữa cậu cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Ngụy Anh Lạc... Lời của nhất đẳng thị vệ dù sao cũng đáng tin hơn một tiểu thái giám. Hoàng thượng đôi mày nhíu chặt, không khí như ngưng đọng lại nơi cái nhíu mày ấy. Tất cả mọi người đều yên lặng quan sát nhất cử nhất động của hoàng thượng, dù một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra... Giây phút tất cả mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đến

- Thái giám kia, chưa có bằng chứng rõ ràng đã tố cáo, ảnh hưởng đến thanh danh của người khác, gây mất thời gian của trẫm. Giam vào thận hình ti, tra khảo lại từ đầu - Hoàng thượng lạnh lùng ra lệnh.

- Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng - Tên thái giám kêu lên thảm thiết.

Anh Lạc nhìn tên thái giám kia bị lôi ra ngoài, có chút nhẹ nhõm thở phào. Hoàng thượng quay sang cô quát

- Còn ngươi, quay trở về Trường Xuân cung cho trẫm, bất kể lúc nào có việc cần đến, ngươi phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt trẫm!

- Nô tỳ tuân mệnh.

Cô cúi đầu nghe lệnh, rời khỏi Dưỡng tâm điện liền quay về Trường Xuân cung. Trên đường đi không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào âm mưu hại cô? Hơn nữa, hại cô như vậy chính là gián tiếp giáng cho Dung Âm của cô một đòn vô cùng đau đớn, có thể một lần nữa đoạt đi sinh mệnh của nàng... Tại sao? Tại sao đám người đó lại độc ác như vậy? Cô đã cùng nàng đi đến tận Phật An điện, không còn can dự chút gì vào chuyện của lục cung, tại sao bọn chúng vẫn không chịu buông tha? Âm mưu lần này cũng vô cùng thâm độc, chạm đúng vào nỗi đau lớn nhất trong lòng hoàng thượng, dễ dàng khiến hắn nổi trận lôi đình mà gọi cô về. Chỉ đáng tiếc là kẻ này chọn người không tốt, xây dựng câu chuyện vẫn còn có sơ hở, đã cho cô cơ hội lật ngược thế cờ.

Trở về Trường Xuân cung, khung cảnh vẫn như xưa, ánh nắng chan hòa bao trùm sân điện, hoa nhài trong bồn nở rộ, trắng tinh khôi, tỏa hương thơm ngát, chỉ có điều, người cô yêu thương nhất, người làm nên sức sống của nơi này, hiện tại đã không còn ở đây nữa... Anh Lạc đưa mắt nhìn một vòng, hoàng hậu chủ tử không còn ở đây, không khí cũng vắng lặng hơn thật. Trước đây vốn đã thưa cung nhân, bây giờ có lẽ càng ít ỏi hơn. Trân Châu từ hậu viện đi ra, thấy Anh Lạc liền ngạc nhiên

- Anh Lạc, sao cô lại ở đây? Hoàng hậu nương nương quay về rồi sao?

- Không - Anh Lạc chầm chậm lắc đầu - Minh Ngọc đâu?

- Minh Ngọc đang Chung Túy cung.

- Sao lại ở bên đó? Minh Ngọc bây giờ không phải là người trông coi Trường Xuân cung sao? Theo lý thì chủ tử các cung khác đâu có đủ quyền hạn để gọi cô ấy đi.

- Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng gần đây Thuần quý phi rất được lòng hoàng thượng và thái hậu, còn có lục a ca, nên việc Minh Ngọc bị gọi đi cũng không ai thắc mắc gì... Nhưng mà Anh Lạc, sao tự nhiên cô lại quay về?

- Có chút chuyện nên bị hoàng thượng gọi về.

Anh Lạc thở dài, cũng lười nói nhiều với Trân Châu. Cô trở lại phòng mình trước đây, đơn giản thu dọn lại một lượt, chờ đợi Minh Ngọc quay về. Trong lòng trùng trùng nghi vấn, có lẽ Minh Ngọc có thể giúp cô giải quyết bớt phần nào. Thế nhưng mãi đến chiều muộn mới thấy Minh Ngọc trở về, trên mặt còn lưu lại đôi phần mệt mỏi. Anh Lạc đứng đợi sẵn, vẫn giọng điệu mỉa mai như cũ

- Hoàng hậu nương nương còn đó mà, ngươi việc gì phải vội vã đi tìm chủ tử mới như vậy?

Minh Ngọc ngước mắt nhìn lên, đến lúc nhìn rõ thân ảnh đứng đó, trên khuôn mặt, ngoài kinh ngạc vẫn chỉ là kinh ngạc

- Ngụy Anh Lạc!

Minh Ngọc vừa hét lên vừa chạy về phía cô. Nhưng thay vì nhanh chóng tung cước đánh cô không trượt phát nào như mọi lần, hôm nay lại lao thẳng vào lòng cô mà òa khóc như một đứa trẻ... Anh Lạc kinh ngạc

- Có chuyện gì vậy?

Đáp lại cô chỉ là những tiếc nức nở chưa có dấu hiệu muốn dừng của Minh Ngọc

- Đi! Vào phòng ta rồi nói.

Nói rồi, cô nhanh chóng nắm tay lôi người đang khóc đến không biết trời đất gì kia vào phòng. Đóng chặt cửa, dù sốt ruột vẫn phải giữ bình tĩnh để chờ Minh Ngọc bình tâm lại. Những tiếng nức nở chuyển dần thành thút thít rồi ngừng hẳn. Anh Lạc bấy giờ mới lên tiếng

- Có chuyện gì?

Minh Ngọc im lặng, im lặng rất lâu, cuối cùng lại thốt ra một câu hỏi không có mấy phần liên quan

- Hoàng hậu nương nương đâu? Ngươi đã về rồi, vậy người đâu?

- Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở Phật an điện, lần này có chút chuyện, hoàng thượng chỉ gọi một mình ta trở về.

- Vậy sao?

Anh Lạc yên lặng quan sát biểu tình của Minh Ngọc, ái ngại, bối rối, sợ hãi... Thật sự rất nhiều cảm xúc tiêu cực... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng, có vẻ như đã hạ được quyết tâm, Minh Ngọc lấy hơi, vẻ như muốn hét lên, thế nhưng cuối cùng lại chỉ thì thầm

- Anh Lạc, thực ra ta đã phát hiện ra một chuyện...

Cô không nói gì, yên lặng chờ đợi phần tiếp theo

- Thực ra... Thực ra là... Thuần quý phi... Thực ra...

- Rốt cuộc có chuyện gì? - Anh Lạc có chút mất kiên nhẫn.

- Thực ra... Thuần quý phi... Thực ra... Thất a ca...

- Cái gì?!

Anh Lạc nghe đến ba chữ "Thất a ca" liền nhảy dựng lên. Lần nào cô bị gọi về cung cũng là do việc có liên quan đến thất a ca. Giờ Minh Ngọc lại tiếp tục úp úp mở mở cái gì mà thất a ca với Thuần quý phi, thực sự khiến cô như bị chạm nọc... Minh Ngọc tiếp tục hít một hơi giữ bình tĩnh, thì thầm một câu mà Anh Lạc nghe như sấm sét bên tai

- Cái chết của Thất a ca... Liên quan đến... Thuần quý phi...

Anh Lạc gần như ngã ngồi về sau... Minh Ngọc là người suy nghĩ đơn giản, tâm tư đơn thuần, tuyệt đối không phải là người sẽ nói ra những lời vô căn cứ, vu vạ cho người khác...

- Minh Ngọc - Giọng Anh Lạc run run - Ngươi nghe được chuyện này ở đâu? Lời này không thể tùy tiện nói...

Minh Ngọc kể lại từ chuyện bắt gặp , tỳ nữ thϊếp thân của Thuần quý phi cùng với quản sự của Thục hỏa xử tình tứ thế nào. Sau đó bị Thuần quý phi phát hiện ra sao, rồi từ một Thuần quý phi đôn hậu, hay cười, biến thành một con người độc ác, đáng sợ, cứ cách mấy hôm lại gọi Minh Ngọc đến cảnh cáo, hành hạ như thế nào... Từng chuyện, từng chuyện đều khiến Anh Lạc tức giận đến mức cảm thấy máu trong cơ thể mình như muốn sôi lên...

Tô Tịnh Hảo! Uổng công Dung Âm coi cô ta như tỷ muội tốt, chuyện gì cũng lo nghĩ, chăm sóc cho cô ta... Con rắn độc ấy... Tại sao Anh Lạc không nhận ra sớm hơn chứ? Bí ẩn trùng trùng lại luôn tỏ vẻ đoan trang, khuôn mặt không lúc nào không tươi cười, tất cả chỉ để che giấu bản chất dơ bẩn, thối nát ở bên trong mà thôi! Minh Ngọc nhìn Anh Lạc im lặng không nói nhưng gân xanh trên trán nổi lên từng đường vô cùng đáng sợ, thật sự không thể suy đoán được lúc này cô đang toan tính điều gì, chỉ có một điều mà Minh Ngọc biết chắc chắn, đó chính Ngụy Anh Lạc kia đối với nương nương vô cùng trung thành, chẳng vậy mà cô được gọi là ác khuyển của Trường Xuân cung, bất kì kẻ nào động đến hoàng hậu, đều không có kết cục tốt trong tay Anh Lạc. Vậy nên có lẽ, những ngày tháng sóng gió trong cung sắp sửa đến rồi...

Mấy ngày sau, Anh Lạc nghe được tin kẻ tố cáo cô đã tự tử, chết trong thận hình ty, vụ án đành phải khép lại do chết không đối chứng...

Một buổi tối, hoàng thượng tìm đến Trường Xuân cung trong tình trạng chân bước không vững, người nồng nặc mùi rượu, vừa bước vào đã lớn tiếng gọi hoàng hậu. Lý Ngọc đi bên cạnh vừa khổ sở đỡ hắn vừa cố gắng nói rằng hoàng hậu hiện tại không ở đây. Thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi. Cuối cùng vẫn là Anh Lạc ra gặp hắn, cô cung kính quỳ xuống hành đại lễ

- Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.

Hoàng thượng xiêu vẹo tiến lại, từ trên cao nhìn xuống cô vẻ chán ghét

- Lại là ngươi? Khuôn mặt đáng ghét này, tại sao lại luôn xuất hiện trước mặt trẫm như vậy?

Nói rồi hắn đẩy cô qua một bên, tiếp tục tiến vào, không ngừng gọi hoàng hậu. Anh Lạc bình tĩnh nói tiếp

- Hoàng thượng, hiện tại hoàng hậu không có ở đây. Người cũng biết điều đó mà.

Hắn bỗng quay phắt lại, quắc mắt nhìn cô

- Hoàng hậu không ở đây!?

Thế nhưng, hắn cũng rất nhanh dịu lại, từ từ ngồi xuống ngang tầm với cô, từ trên nét mặt vương chút gì đó giống như là bi thương...

- Phải rồi, hoàng hậu không ở đây. Nàng nói nàng không muốn làm hoàng hậu nữa, nàng không muốn làm hoàng hậu của trẫm nữa... Tại sao chứ?

Anh Lạc im lặng không đáp, Hoằng Lịch hắn đây là muốn làm gì? Tâm sự với cô sao? Tiếng hắn vẫn đều đều vang lên

- Trường Xuân cung bây giờ thật cô quạnh, nàng ấy không ở đây... Cũng không có khuôn mặt đáng ghét của ngươi.

Không khí bức bối... Hắn nhìn cô, từ trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc kì lạ... Cô biết thứ cảm xúc ấy là gì, càng trở nên phi thường yên lặng. Lý Ngọc cũng nhận thấy điểm bất thường, nhỏ nhẹ hỏi hắn

- Hoàng thượng, người mệt rồi, hay là về Dưỡng tâm điện nghỉ ngơi trước?

Thật may mắn, lần này hắn đã chịu nghe lời, từ từ đứng dậy rời khỏi, Anh Lạc chưa kịp thở phào đã thấy hắn quay lại chỉ thẳng vào cô

- Còn ngươi, từ bây giờ trẫm không cho phép ngươi rời khỏi, nhớ cho kĩ đấy!

Nói xong liền đi, bỏ lại cô quỳ trước sân điện như tượng đá... Đến lúc hoàn hồn, đầu gối cũng đã tê dại... Anh Lạc khó nhọc đứng lên, cất bước về phòng. Cô nghĩ lại tất cả những gì vừa diễn ra, quả thực khó tin...

Hoàng thượng thường ngày uy phong như hổ lại có thể vì uống say mà nói ra những câu cảm thán như vậy... Chỉ có điều hắn là quân vương mà quân vương thì vĩnh viên vô tình, không bao giờ có thể mang đến cho nàng hạnh phúc.

Và còn cả thứ cảm xúc lóe lên trong mắt hắn, sự yêu thích, sự hứng thú... Anh Lạc không thể phủ nhận, cô hiểu đó là thứ tình cảm gì. Thế nhưng một chút tình cảm với hắn, cô cũng không có. Kẻ đã hại người cô yêu thê thảm như vậy, bảo cô làm sao có thể yêu thích hắn? Hơn nữa, cô từng thề với nàng, dù cho nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn trở thành người của hắn, cô cũng không làm. Có điều, hắn đã nói không cho phép cô rời khỏi, vậy có phải cô sẽ không thể gặp lại nàng? Không! Nếu cô không thể ra ngoài thì nàng chắc chắn sẽ tìm cách trở lại nơi dơ bẩn này. Đến lúc đó, cô làm thế nào bảo vệ nàng? Càng huống hồ, hiện tại cô muốn thay nàng trả thù. Kẻ đã ra tay với nàng, với con nàng, cô muốn tiện nhân đó phải trả giá. Vậy nhưng cô biết nếu chỉ dựa vào sức mình, cô đấu không lại ả. Mượn tay hoàng thượng cũng không phải là một ý tồi...

Ps: Mấy tỷ năm rồi mới ngoi lên nhỉ? Có bạn nào còn đợi mình không a~ 😌😌😌