Chương 48: Tử cấm thành, âm mưu

Giữa ngàn vạn không muốn, cuối cùng Anh Lạc vẫn chọn cách sẽ tiếp cận hoàng thượng... Dẫu biết lựa chọn này sẽ tạo cho Dung Âm một nỗi thất vọng vô cùng lớn. Thậm chí nếu là lúc trước thì có thể coi là một nhát dao chí mạng đối với nàng. Thế nhưng, hiện tại cô gần như chắc chắn, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể dễ dàng cướp đi mạng sống của nàng. Vậy nên... Liều thử một lần...

Anh Lạc muốn thay nàng trả thù. Thế nhưng cô biết dựa vào sức lực của bản thân, tuyệt đối không phải là đối thủ của ả Tô Tịnh Hảo hiện tại chính là Thuần quý phi được lòng cả hoàng thượng, thái hậu, còn có một con trai là lục a ca. Vậy nên mượn tay hoàng thượng cũng không phải là một ý tưởng tồi...

Trong Tử cấm thành này, hoàng thượng không hề thiếu nữ nhân, nếu không nói là nhiều đến mức dư thừa, có người đến lúc chết cũng chưa từng được thấy mặt hoàng thượng lần nào. Điều này Anh Lạc hiểu rõ hơn ai hết. Giữa một vườn hoa đầy sắc đầy hương như vậy, vẻ đẹp mong manh như gió sương, dịu dàng, nhu thuận, luôn tìm cách lấy lòng hoàng thượng từ sớm đã bị hắn nhìn đến phát chán. Muốn lọt vào mắt của hoàng thượng, nhất định phải khác biệt. Anh Lạc biết mình có mấy phần tư sắc, tuy nhiên không thể chỉ dựa vào nhan sắc mà mong muốn quyến rũ hoàng thượng. Trước đây hoàng thượng đã từng động lòng với cô. Lúc đó hắn có nói, vẻ ngang bướng, không coi trời đất ra gì của cô khiến hắn rất chướng mắt nhưng lại không thể rời mắt. Lúc đó cô không chút để tâm, chỉ chăm chăm tìm cách thoát thân, trở về bên cạnh Dung Âm của cô. Bây giờ có lẽ đây chính là loại vũ khí sắc bén nhất để giúp cô câu dẫn được hoàng thượng...

Dung Âm, xin lỗi nàng! Ngụy Anh Lạc ta, đời này, kiếp này có lỗi với nàng, không thể giữ trọn lời hứa với nàng là lỗi của ta. Nếu kiếp sau có cơ hội tương phùng, ta nhất định dùng thời gian một đời để đền đáp cho nàng...

Anh Lạc âm thầm đưa ra quyết tâm, âm thầm đau lòng. Những tưởng có thể cùng nàng ân ân ái ái đến trọn kiếp, không ngờ lại chia xa nhanh như vậy. Thế nhưng cô biết, chọn trở thành nữ nhân của hoàng thượng chính là đặt dấu chấm hết cho tình cảm giữa cô và nàng. Từ nay hồng tường cách trở, vĩnh viễn không mong ngày gặp lại...

Anh Lạc đem chuyện đó đơn giản nói qua với Minh Ngọc một lần, nhận lại thái độ ngạc nhiên đến kinh hoàng đúng như cô dự đoán, Minh Ngọc hét lên

- Ngụy Anh Lạc! Ngươi điên rồi!

- Phải, ta biết ta bị điên rồi, nhưng ta phải làm vậy, ta nhất định sẽ thay nương nương trả món nợ với những kẻ đã rắp tâm hại người, ta không thể chống mắt nhìn kẻ đã hại nương nương sống vui vẻ hạnh phúc, ngày ngày an nhàn như thế. Hơn nữa, ta phải bảo vệ ngươi chứ...

- Ta không cần ngươi bảo vệ! - Minh Ngọc tiếp tục kích động hét lên.

Anh Lạc ngược lại phi thường bình tĩnh trấn an Minh Ngọc

- Nha đầu ngốc, ta không bảo vệ ngươi thì ai sẽ bảo vệ chứ?

- Vậy còn hoàng hậu nương nương, người sẽ thế nào, ngươi có nghĩ đến người không?

- Ta dĩ nhiên là có, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Ta phải thay nương nương trả thù...

- Nương nương không cần ngươi thay người trả thù, người chỉ cần ngươi ở bên cạnh mà thôi...

- Nương nương... Sẽ hiểu thôi...

- Ngụy Anh Lạc, chẳng lẽ tình cảm của ngươi và nương nương không đáng giá sao?

- Tình cảm...

Anh Lạc nghe sống lưng mình lạnh toát, lời của Minh Ngọc rốt cuộc là ý gì... Minh Ngọc hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói

- Thực ra, ta biết quan hệ của người và ngươi... Từ lâu rồi...

Anh Lạc thoáng run một cái, cảm giác như thể bị bắt gian tại trận

- Ngươi... Tại sao biết... - Cô khó khăn mở lời.

- Ta đã nhìn thấy ngươi ôm hoàng hậu, còn có h.. hô... hôn... hôn...

- Ngươi, không cảm thấy gì sao... Ta và hoàng hậu đều là nữ tử...

- Lúc đầu thì cũng có nhưng nhìn thấy ngươi thật lòng yêu thương hoàng hậu nương nương, nương nương lúc ở cạnh ngươi cũng vô cùng hạnh phúc thì việc cả hai cùng là nữ tử cũng không quan trọng...

Anh Lạc âm thầm ngẫm nghĩ lại, tuy nhiều lần hành sự tùy tiện nhưng nàng và cô chưa từng bị phát giác, có lẽ là do Minh Ngọc âm thầm đứng sau bảo vệ... Cô cảm thấy sống mũi có chút cay...

- Minh Ngọc, cảm ơn ngươi...

- Vậy ngươi vẫn muốn...

- Ta không còn lựa chọn...

- Anh Lạc...

- Minh Ngọc, chuyện này nhất định không được để lộ ra ngoài, nếu không thì không những ta mất đầu mà hoàng hậu nương nương cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngươi biết chưa?

- Hiểu rồi... - Minh Ngọc buồn bã.

- Minh Ngọc, hãy đứng về phía ta lần này!

- Ta cũng không còn lựa chọn...

Mọi chuyện bắt đầu...

Anh Lạc biết hoàng thượng chú ý đến cô chính là vì dáng vẻ nghịch ngợm, ngang bướng, vô pháp vô thiên của cô. Vậy nên cô không ngại, ở trước mặt hắn thể hiện nhiều một chút. Thế nhưng đây cũng không phải là cách hay vì hoàng thượng rất ít khi đến Trường Xuân cung, nếu không muốn nói là gần như không đến. Bởi lẽ, chủ tử của nơi này, hoàng hậu nương nương hiện tại không ở đây, mà người đó trong lòng hoàng thượng không khác gì một vết thương không dễ lành miệng, động một chút liền đau, mà chẳng có ai lại tự nhiên muốn xới đi xới lại nỗi đau trong lòng mình... Ngụy Anh Lạc trăm tính ngàn tính, cuối cùng không có cách nào khác ngoài nằm chờ thời... Mỗi ngày trôi qua là một ngày Anh Lạc thêm nóng ruột. Thế nhưng, cô biết, bản thân có nóng hơn nữa cũng không thể hấp tấp hành động. Dung Âm từng nói với cô, làm người phải biết chờ đợi, đợi đến khi bản thân đủ mạnh mẽ mới có thể phản công...

Thời gian chờ đợi, thấm thoát đã hơn một năm trôi qua...

Một năm không có nàng, quả thực không hề dễ sống... Cung nhân của một cung không có chủ chẳng khác nào con chó hoang mặc người chà đạp. Thêm vào đó còn có Thuần quý phi, ngoài mặt niềm nở, sau lưng tìm đủ mọi cách để làm khó nếu không nói là dày vò. Anh Lạc trước nay chưa bao giờ để người khác gây chuyện với mình mà không chút phản kháng. Thế nhưng đó là khi có nàng, ở bên nàng, dù cô có vô pháp vô thiên thế nào, nàng cũng nguyện ý bảo hộ cô, giờ không có nàng ở đây, cô chỉ có thể tự mình cẩn trọng từng bước một, không thể để bản thân tổn hại trước khi báo được thù.

Không uổng công chờ đợi, cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện...

Sắp tới là thọ lễ của thái hậu. Thái hậu là người hướng Phật, nổi tiếng nhân từ, đây chính là cơ hội của Anh Lạc. Cô bằng sự lanh lợi của mình đã giành được công việc chăm sóc chim phóng sinh trong thọ lễ, cộng thêm với sự đồng ý giúp đỡ của Hải Lan Sát, coi như thành công chuẩn bị bước đầu.

Ngày thọ lễ diễn ra, thái hậu vừa niệm a di đà phật vừa tiến đến mở l*иg chim phóng sinh, chim được ra khỏi l*иg liền cất cao cánh bay, tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp mắt, giữa bầy chim bay lên còn xuất hiện một con chim ngũ sắc vô cùng xinh đẹp. Thái hậu nhìn đến cao hứng, lên tiếng hỏi

- Chim phóng sinh lần này là do ai chăm sóc?

Anh Lạc chỉ đợi có vậy, từ sau tiến đến, quỳ trước mặt thái hậu, hoàng thượng cùng chúng phi tần

- Bẩm thái hậu, số chim phóng sinh lần này là do nô tỳ chăm sóc ạ

- Vậy ngươi nói xem, con chim kia tên gì? - Thái hậu tươi cười hỏi.

- Bẩm thái hậu, nô tỳ cũng chưa từng nhìn thấy con chim ấy. Nhưng mà... Nô tỳ mạnh dạn đoán đó là phượng hoàng! Chính sự nhân từ của thái hậu đã cảm động trời xanh khiến phượng hoàng hiển linh.

- Hoang đường! - Thuần quý phi lên tiếng - Trong số chim phóng sinh sao có thể có phượng hoàng, đó cùng lắm chỉ là một con chim được nhuộm màu, mượn lời lẽ hoa mỹ để nịnh nọt thái hậu mà thôi. Thái hậu, đối với loại người dối trên gạt dưới, nịnh hót như thế này, nhất định phải nghiêm trị!

- Thuần quý phi! - Là tiếng của Nhàn hoàng quý phi - Cô ấy dù sao cũng chỉ là dốc tâm tư làm thái hậu vui lòng thôi mà, không cần làm quá lên như vậy.

- Nhàn hoàng quý phi, đó là do người quá nhân từ rồi. Nếu không nghiêm trị loại nịnh thần này, sẽ để lại gương xấu, làm cho mọi người trên dưới hậu cung đều học theo, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ? - Thư tần thêm dầu vào lửa.

- Thực ra cô ấy cũng chỉ là muốn làm thái hậu vui thôi, bỏ qua được thì nên bỏ qua - Khánh quý nhân nhỏ nhẹ.

Anh Lạc nghe cãi qua cãi lại cũng muốn đau đầu, cuối cùng quả quyết lên tiếng

- Thái hậu, thực ra chuyện này có thể kiểm chứng.

- Bằng cách nào? - Thái hậu ngạc nhiên.

- Nô tỳ có lòng tin, nếu thực sự là trời xanh ban phước lành, sẽ có thể hiển linh thêm lần nữa. Hồ cá của Ngự hoa viên có rất nhiều cá chép, có thể mượn đó kiểm chứng.

Dù Thuần quý phi ra sức ngăn cản nhưng thái hậu vẫn quyết định cùng Nhàn hoàng quý phi đi chọn cá chép, muốn xem cô gái nhỏ kia làm sao chứng minh. Thế nhưng, cá chép chọn xong vừa thả xuống hồ đã bơi đi không còn tung tích. Thuần quý phi đắc ý cười

- Cá đã bơi đi hết, chứng tỏ không có điềm lành nào hết, chỉ có một kẻ bịp bợm, lừa chúng ta hết lần này đến lần khác.

Không khí chùng xuống, Anh Lạc vẫn chăm chú nhìn mặt hồ chờ đợi. Ngay lúc hoàng thượng muốn gọi người lôi cô xuống lại nghe thấy tiếng thái hậu

- Mọi người nhìn kìa! Cá đang bơi lại, hình như là chữ thọ?

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, hoàng thượng khẳng định

- Đúng là chữ thọ, hoàng ngạch nương nhìn không sai.

Anh Lạc thấy vậy nhanh chóng quỳ xuống

- Chúc mừng thái hậu, tấm lòng nhân từ cảm động trời xanh!

Tất cả nô tài cũng đồng loạt quỳ xuống hô vang chúc mừng. Thái hậu vô cùng cao hứng, quay sang Anh Lạc

- Tốt, tốt lắm! Nói đi, ngươi muốn được thưởng gì?

- Nô tỳ không mong muốn gì nhiều, chỉ mong có thể đến Thọ Khang cung hầu hạ thái hậu thôi ạ.

- Chỉ vậy thôi sao? Vậy thì có gì khó, ta đồng ý.

- Hoàng ngạch nương, không thể được - Hoàng thượng chen vào.

- Tại sao? Ta cảm thấy nha đầu này lanh lợi, đáng yêu, đến Thọ Khang cung hầu hạ, ngày ngày làm ta vui vẻ cũng tốt.

- Không được. Hoàng ngạch nương, trẫm dự định phong nàng ta làm đáp ứng, vậy nên không thể để nàng ta đến Thọ Khang cung hầu hạ người.

- Vậy sao? - Thái hậu có chút tiếc nuối - Nhưng với tư chất của nàng ta, chỉ phong làm đáp ứng có chút không công bằng, hoàng thượng phong nàng ta thành quý nhân mới phù hợp.

- Hoàng ngạch nương... - Hoàng thượng kinh ngạc.

- Quyết định vậy đi - Thái hậu chắc chắn.

- Nô tỳ... À không, tần thϊếp tạ ân điển của thái hậu.

Anh Lạc nhanh chóng lạy tạ. Vốn chỉ muốn lợi dụng lòng hiếu thảo của Hoằng Lịch, không muốn cô tiếp cận thái hậu để có thể bước vào hậu cung của hắn. Không ngờ thái hậu là giúp cô một bước lớn như vậy, từ cung nữ lại có thể tấn phong lên thành quý nhân, quả thực chỉ có thái hậu mới có thể làm được. Cô cũng nhân cơ hội này cầu xin thêm một chút

- Hoàng thượng, tần thϊếp vẫn còn một nguyện vọng nhỏ, mong người có thể đáp ứng.

- Nói đi.

- Tần thϊếp muốn xin Minh Ngọc làm thϊếp thân cung nữ của tần thϊếp.

- Ngụy quý nhân, cô vừa được tấn phong đã công khai đòi người như vậy, cũng có chút quá đáng rồi đó - Thuần quý nhân khó chịu.

- Không được sao? - Anh Lạc tỏ vẻ thất vọng - Vậy tần thϊếp đành xin nguyện vọng khác vậy.

- Được rồi, được rồi, chỉ là một cung nữ thôi mà. Trẫm đồng ý.

- Tần thϊếp tạ ân hoàng thượng.

Kế hoạch thành công ngoài mong đợi. Anh Lạc được sắp xếp tới ở Diên Hy cung. Thế nhưng đây cũng chỉ là bước bắt đầu. Con đường sau này còn vô số khó khăn. Có thể kể đến như tuy rằng đã trở thành phi tần của Càn Long nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa còn thực chất, hắn chưa từng đến chỗ cô một lần nào. Hơn nữa, Diên Hy cung này quả thực hẻo lánh, lúc mới chuyển đến còn thấy được cỏ dại mọc trên tường, lá cây rụng đầy sân, khắp nơi toàn mạng nhện. Đã vậy, vì cô là người mới, lại không nhận được sủng ái nên đám nô tài của Nội vụ phủ, vốn luôn nhìn mặt người để làm việc lại được dịp ức hϊếp cùng với sự bất tuân, xấc xược của nha đầu Hổ Phách, vốn là người cũ của Trường Xuân cung, quả thực nội công ngoại kích vô cùng khó sống, so với khi làm cung nữ ở Trường Xuân cung còn khó khăn hơn gấp vạn lần. Nếu không phải là Ngụy Anh Lạc cô thì có lẽ đã sớm gục ngã...

Tuy rằng hiện tại cô chưa thể chiếm được sủng ái của hoàng thượng nhưng cô lại có được sự yêu thương của thái hậu, dù Nội vụ phủ đối xử không ra gì, nhưng nhờ vào ban thưởng của thái hậu, vẫn có thể đủ sống. Vậy nên đều đặn mỗi ngày cô đều đến thỉnh an thái hậu, tìm đủ các câu chuyện cổ quái dân gian kể lại cho thái hậu nghe, tiếng cười trong Thọ Khang cung ngày này qua ngày khác vang lên không dứt. Cũng ở đây, cùng hoàng thượng chạm mặt vô số lần, nhưng lần nào hoàng thượng cũng coi như không nghe không thấy, vô tình lướt qua không chút bận tâm. Đến mức có một ngày, Minh Ngọc bực bội nói với cô

- Anh Lạc, chúng ta ngày ngày đến Thọ Khang cung kể chuyện mua vui cho thái hậu như vậy, sao hoàng thượng có thể xem như không có chuyện gì như vậy?

Anh Lạc ngược lại phi thường điềm tĩnh hỏi lại Minh Ngọc

- Minh Ngọc, chúng ta đến được bao nhiêu ngày rồi?

- Tính ra thì cũng được một tháng rồi

- Một tháng rồi? Vậy ngày mai chúng ta không đến nữa! - Cô vui vẻ.

- Không đến nữa? Tại sao? - Minh Ngọc hoài nghi.

- Khụ... Khụ... Ta bị trúng phong hàn rồi, giọng khàn không kể chuyện được.

Anh Lạc che miệng ho, điệu bộ rất khoa trương cho thấy là bản thân đã mắc bệnh.

Ngày hôm sau, mọi việc đều nằm trong tính toán của cô. Hoàng thượng không thấy cô đến thỉnh an thái hậu nữa quả nhiên lo lắng, dù ngoài mặt không biểu hiện nhưng lại ngấm ngầm cho Lý công công đi dò hỏi tin tức của cô. Trong lòng Anh Lạc tự có tính toán, cô gọi Minh Ngọc vào dặn dò

- Lát nữa để Hổ Phách vào hầu hạ ta uống thuốc.

- Tại sao? Hổ Phách đối với cô luôn xấc xược, gọi cô ta khác gì tự chuốc lấy bực mình?

- Ta cần lúc này chính là sự xấc xược của cô ta, càng xấc xược càng tốt.

Minh Ngọc tuy không hiểu lắm nhưng vẫn theo lời Anh Lạc làm việc, gọi Hổ Phách vào hầu hạ cô uống thuốc. Đúng như mong đợi, nàng ta một chút tôn trọng cũng không bày tỏ, trực tiếp ném bát thuốc đến cho cô

- Ngụy quý nhân, đến giờ uống thuốc rồi.

Anh Lạc mắt thấy thái độ đó nhưng cũng không chút khó chịu, từ từ cầm lấy bát thuốc

- Nóng quá! - Cô kêu lên.

- Ngụy quý nhân, người cũng quá mong manh rồi. Nếu nóng thì thổi đi một chút, không phải là được rồi sao?

Cô trước sau như một, vẫn là dáng vẻ cam chịu có chút khó nhọc thổi nguội từng thìa thuốc, Hổ Phách tỏ rõ khó chịu

- Ngụy quý nhân, người uống không được thì để ta đem đổ đi.

Nói rồi nàng ta liền giành bát thuốc khỏi tay cô, thể nhưng vừa quay người, chưa bước được ba bước đã bị đá ngã xuống, long nhan phẫn nộ gần ngay trước mắt, tiếng hoàng thượng giận dữ

- Ai cho phép một cung nữ ăn nói với quý nhân như thế!?

- Hoàng... Hoàng thượng... - Tiếng Hổ Phách lắp bắp.

- Đem nàng ta ra ngoài, đánh 80 trượng, rồi đày đến Tân giả khố! Đánh ngay trong viện này cho trẫm!

Hổ Phách lập tức bị kéo ra ngoài, trong tiếng kêu cầu cứu của cô ta, hoàng thượng quay sang cô phẫn nộ

- Sao bây giờ lại yếu đuối như vậy? Một cung nữ xấc xược cũng không giải quyết nổi?

- Cô ấy là người cũ của Trường Xuân cung, cũng là đồng liêu của tần thϊếp, nếu tần thϊếp công khai trách phạt, khó tránh khỏi lời nghị luận là vong ân bội nghĩa...

Anh Lạc cúi đầu nhỏ giọng, dáng vẻ có chút đáng thương. Hoàng thượng nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt khẽ xao động

- Chăm sóc bản thân cẩn thận!

Hắn chỉ bỏ lại một câu ấy rồi quay lưng đi mất. Chỉ vậy thôi nhưng đủ để Anh Lạc biết cô đã thành công thêm một bước nữa trong âm mưu của mình.

Những ngày sau đó, Anh Lạc vẫn như cũ ở Diên Hy cung dưỡng bệnh, không đến thỉnh an thái hậu, càng không đến chỗ hoàng thượng. Tuy vậy, chuyện hoàng thượng đến Diên Hy cung, còn nặng tay trừng phạt cung nữ dám buông lời xấc xược với cô nhanh chóng lan ra khắp nơi, trở thành chủ đề bàn tán trên dưới hậu cung. Đám nô tài ở Nội vụ phủ cũng không dám lơ là với cô nữa, cô từ đó lấy được rất nhiều hoa dành dành, đem trồng ở sân viện, hoa nở ra tỏa hương thơm ngát, cảm giác cũng thật dễ chịu... Tuy rằng Anh Lạc rất muốn, rất muốn có thể trồng loại hoa yêu thích của người ấy, cô vương vấn, cô nhớ nhung mùi hương độc hữu của người ấy. Thế nhưng con người như cô thì lấy tư cách gì mà đòi trồng loại hoa thanh thuần, sạch sẽ như hoa nhài? Lấy tư cách gì mà muốn vươn tay chạm đến con người thuần khiết tựa bạch liên hoa ấy? Từ khi cô quyết định bước vào hậu cung của Càn Long, cô đã vĩnh viễn mất đi tư cách được yêu nàng...

Đêm nay trăng sáng, Anh Lạc ngồi một mình trên vọng gác, cảm nhận từng đợt gió mang theo hương hoa dành dành thổi tới, vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo... Anh Lạc nhìn ánh trăng, tự hỏi đây có phải trăng mà cô và nàng đã từng cùng nhau ngắm nhìn? Cô nhớ rằng trăng đêm ấy đối với cô mà nói, rất đẹp, rất sáng, sao ánh trăng đêm nay lại lạnh lẽo đến vậy? Dung Âm, nàng ấy bây giờ liệu có đang ngắm trăng giống như cô, liệu có cảm nhận giống như cô? Cô thực sự rất nhớ, rất nhớ nàng... Ôm chặt phật châu vào lòng, Anh Lạc ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay. Cô bị đánh thức bởi một cú đẩy, kèm theo đó là giọng điệu không mấy vui vẻ

- Nàng cứ như thế này bảo sao không nhiễm phong hàn.

- Hoàng thượng? Sao người lại ở đây?

- Trẫm không thể đến đây sao? Còn nàng, tại sao lại ngủ ở đây?

- Thϊếp không thể ngủ ở đây sao? Ở đây vừa có thể ngắm trăng, vừa có thể thưởng hoa.

Anh Lạc một mực bày ra dáng vẻ ngang bướng không chịu khuất phục. Hoàng thượng tiến đến nắm lấy cổ tay cô

- Trong Tử cấm thành này cũng chỉ có một mình nàng dám nói chuyện với trẫm như vậy thôi.

Chuyện sau đó, những người có mắt đều biết, đều hiểu...

Sáng hôm sau, Minh Ngọc từ sớm đã chạy vào tẩm điện của cô, dù Hải Lan Sát đã an ủi rất nhiều nhưng Minh Ngọc vẫn muốn nói với cô một lời xin lỗi. Nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt vô thần, ánh mắt xa xăm, Minh Ngọc đỏ mắt tiến đến

- Anh Lạc...

- Sao vậy? Mọi chuyện đang rất tốt đẹp mà, sao lại muốn khóc rồi? - Anh Lạc cười hỏi Minh Ngọc.

- Anh Lạc xin lỗi, tất cả là lỗi của ta, nếu ta không nói gì, cô có thể sớm tìm cách trở về bên cạnh hoàng hậu nương nương, có thể cùng người bình an hạnh phúc, chứ không cần cùng hoàng thượng...

- Nha đầu ngốc này, không phải lỗi của ngươi. Kể cả ngươi không nói gì thì hoàng thượng cũng không dễ dàng để ta rời cung, trở về bên cạnh hoàng hậu, ngươi hiểu không?

- Nhưng mà...

- Không nhưng gì cả, đây là lựa chọn của ta. Hơn nữa, hoàng thượng chưa chạm vào ta.

- Cái gì?

Anh Lạc quả thực biết cách dọa người, Minh Ngọc nghe xong kinh ngạc trợn tròn mắt, loại chuyện như vậy, có đánh chết cũng không thể tin. Tối hôm qua hoàng thượng và Anh Lạc không có chuyện gì? Chỉ là cùng ngủ chung giường? Dê đực đẻ con sao?

- Ngươi không nghe nhầm, hoàng thượng chưa chạm vào ta - Anh Lạc vẫn phi thường điềm tĩnh.

- Nhưng làm cách nào mà...

- Ta dụng hương làm hoàng thượng ngủ quên.

- Anh Lạc, cô điên rồi!

- Ta cũng không biết ta có bị điên không, nhưng lúc này ta chưa sẵn sàng...

- Nếu hoàng thượng phát hiện ra...

- Hiện tại thì không có khả năng ấy, ta cũng sẽ cố gắng, nhất định đạp những kẻ đã hại hoàng hậu xuống rồi muốn ra sao thì ra.

- Anh Lạc... - Minh Ngọc xót xa - Sẽ không chỉ có một mình cô cố gắng đâu, ta cũng sẽ cố gắng trưởng thành lên từng ngày, trở thành cánh tay phải đắc lực cho cô.

Hai người nhìn nhau mỉm cười. Phải, giờ họ chỉ có thể dựa vào nhau mà thôi.

Tuy từng bước từng bước của kế hoạch đều đã được Anh Lạc tính toán kĩ càng thế nhưng vẫn không thể tránh được những việc phát sinh bên ngoài, ví dụ như việc va chạm với tiểu Gia tần.

Vốn dĩ trước khi cô vào cung, nàng ta là một trong những phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất. Thế nhưng sau khi cô đến, hắn liên tục triệu tẩm cô khiến cho trên dưới hậu cung đều dị nghị, nàng ta lại càng đặc biệt không vừa mắt với cô. Lấy cớ việc cô cho lắp chiếu manh dọc đường đi của hoàng cung làm phiền đến giấc ngủ của nàng ta đã phạt cô quỳ liền hai canh giờ để thị oai. Ngụy Anh Lạc cô còn từng vì Dung Âm nàng mà tam bộ nhất quỳ khắp Tử cấm thành dưới, một chút thế này, sao có thể làm khó được cô? Anh Lạc không những ngoan ngoãn quỳ mà còn quỳ đủ thời gian, đến mức đầu gối cũng bị thương. Tuy Diệp Thiên Sỹ cố gắng chữa trị cho cô nhưng cô lại tỏ ra từ chối thuốc. Cô biết làm như vậy có thể mượn lời của Diệp Thiên Sỹ gửi tới hoàng thượng mọi chuyện.

Quả nhiên, tính toán không sai, mấy ngày sau, hoàng thượng liền tới tìm cô. Cô thờ ơ thỉnh an rồi đi vào, chọc cho hoàng thượng muốn tức giận kéo cô lại nhưng sau đó vẫn mỉm cười hòa hoãn

- Vẫn còn giận trẫm đã hiểu lầm nàng sao? Trẫm đã trách phạt Gia tần, còn đặc biệt đến đây tìm nàng rồi còn gì.

- Thần thϊếp đâu dám giận hoàng thượng chứ - Cô vẫn tỏ ra thờ ơ.

- Lần sau nếu có gì ấm ức có thể nói với trẫm mà.

- Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thϊếp đâu dám để mấy việc cỏn con của bản thân làm phiền người chứ? Hơn nữa, chỉ cần hoàng thượng còn sủng ái thần thϊếp, dù thϊếp không đi gây chuyện, phiền phức cũng sẽ tự tìm đến thϊếp. Chẳng lẽ lần nào thϊếp cũng chạy đi kể lên với hoàng thượng? Một lần, hai lần, người còn có thể tin, nhiều lần như vậy, người có còn tin không? Mà dù cho người có tin thì cũng sẽ chán nản, không muốn nghe nữa. Vậy thà rằng, thϊếp tự chịu từ đầu, đến lúc thϊếp chết, người sẽ tự biết thôi.

- Nàng... Nàng còn dám nói mấy lời khó nghe như vậy nữa thì đừng trách trẫm!

Hoàng thượng tức giận nói. Vốn dĩ từ trước đến nay chỉ có người khác hạ mình với hắn, làm gì có chuyện hắn hạ mình thế này, vậy mà cô vẫn tỏ ra ương bướng

- Hoàng thượng, người sợ thϊếp chết rồi sẽ không còn ai để người trút giận nữa sao?

- Nàng...!

Hoàng thượng trực tiếp tiến tới đè Anh Lạc xuống giường, động tác muốn bóp cổ cô. Thế nhưng vừa thấy biểu cảm đau đớn của cô đã vội vã buông tay, lo lắng hỏi

- Trẫm làm nàng đau sao... Nhưng trẫm đâu có dùng sức...

Trái ngược với biểu cảm lo lắng của hoàng thượng, Anh Lạc bật cười vô cùng sảng khoải trong lúc mặt hoàng thượng càng lúc càng đen lại

- Ngụy Anh Lạc, nàng lại dám đem trẫm ra trêu đùa!

Anh Lạc mỉm cười sán lạn

- Hoàng thượng đừng tức giận, chỉ cần hoàng thượng luôn tin tưởng thϊếp thì thϊếp nhất định không đi gây chuyện lung tung, gặp đâu cũng chọc nữa.

Cùng với một vài kĩ xảo tiểu cô nương, Anh Lạc không những thành công xoa dịu tâm trạng của hoàng thượng mà còn khiến hắn mặt mày rạng rỡ đi ra nói với Lý công công

- Lý Ngọc, chuẩn bị đi, trẫm muốn phong Ngụy quý nhân thành Lệnh tần.

Thông tin ấy không chỉ khiến cho Lý Ngọc mà còn có tất cả người ở trong Tử cấm thành đều vô cùng kinh ngạc. Việc một cung nữ như Anh Lạc có thể một bước đi thẳng đến vị trí quý nhân đã là điều chưa từng có tiền lệ. Vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại có thể tiến thêm một bước nữa, lấy được tước tần, không những vậy còn giành được phong hiệu Lệnh? Nho nhã, dịu dàng, đẹp đẽ, trong sáng, cô xứng sao? Đó là câu hỏi tất cả mọi người đều muốn hỏi. Thế nhưng chủ ý của hoàng đế, tất nhiên không ai dám hỏi. Có điều, tất cả nữ nhân trong hậu cung này đều đã xác định được kẻ thù ghê gớm nhất hiện tại là ai... Đó cũng chính là điều mà Anh Lạc mong muốn. Cô chính là muốn tất thảy phải hướng chú ý về mình, coi cô là kẻ thù, coi cô là mục tiêu, cứ tiến về phía cô mà đánh, dù cô có phải chịu bao nhiêu tấn công cũng không sao hết. Chỉ mong đám người đó, một chút cũng đừng nhớ ra, Đại Thanh này còn có một hoàng hậu, dù thế nào cũng đừng nhớ đến nàng...

_________________________________________________

Đôi lời tâm sự của đứa viết truyện

Không biết các bạn theo dõi truyện của mình từ đầu có để ý không nhưng truyện này kể từ khi mình bắt đầu viết đến giờ đã sắp được một năm rồi đấy, nhanh thật... Khi bắt đầu viết, mình không nghĩ nó sẽ kéo dài như vậy, càng không nghĩ sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ như vậy. Đối với mình, đây thực sự là một may mắn rất lớn, mình thực sự vô cùng cảm ơn các bạn và cũng xin lỗi các bạn rất nhiều vì hết lần này đến lần khác để các bạn phải chờ đợi lâu như vậy. Bởi vì cuộc sống càng lúc càng bận rộn, nhưng như mình đã nói, mình nhất định không drop truyện, nhất định cho ra một cái kết trọn vẹn, chỉ cần các bạn còn muốn đọc truyện của mình. Suốt gần một năm qua, cảm ơn và xin lỗi các bạn rất rất nhiều!

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chúc mọi người một năm bình an, may mắn, nhiều sức khỏe và luôn thành công nhé!

Nghe Lam Lam hát một chút cho năm mới nhé!

大家新年快乐!我爱大家!