Chương 17

☆, Chương 17:

Ngày hôm sau, hết thảy võ lâm nhân sĩ đang chờ đợi, đại hội võ lâm này chính thức khai mạc. Mặc dù đã xác định Sở Tường sẽ đến, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy nam tử kia nghiêm túc ngồi ở trước đài thì, trong mắt vẫn là chợt hiện qua một tia bất mãn. Việc triều đình can thiệp võ lâm, mấy trăm năm trước thì đã có qua tiền lệ, nhưng các đời các triều đại, lại vĩnh viễn chỉ có thể rơi vào một kết quả lưỡng bại câu thương.

Võ lâm nhân sĩ từ trước đến giờ cuồng ngạo bất kham, thị vũ thành si*. Ở trong mắt bọn họ, có lẽ Sở Tường vị hoàng đế này không sở hữu chưởng môn những môn phái khác, hoặc là một quyển võ lâm bí tịch quá mức trọng yếu. Triều đình muốn tham dự, có thể! Nếu như nghĩ muốn can thiệp sự vụ trong võ lâm bọn họ, để bọn họ vì triều đình đem sức phục vụ, cái kia chính là mơ hão!

*thị vũ thành si: đam mê võ thuật đến mức ngu si

Đang khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Trình Mộ Diên, Sở Tường tự nhiên là không biết một quyết định này của hắn đã là bốc lên bất mãn của võ lâm nhân sĩ đối với hắn, nhìn hội trường người đông nghìn nghịt, trong mắt của hắn chợt hiên qua vẻ thất vọng. Vốn tưởng rằng đại hội võ lâm lần này Trình Mộ Diên cũng sẽ tham gia, thế nhưng Sở Tường lo lắng sốt ruột tựa hồ quên một điểm. Trình Mộ Diên là nữ tử, Trình Cương như thế nào sẽ dễ dàng để cho nàng tham gia loại trường hợp xuất đầu lộ diện này?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Tường âm u hạ xuống, vốn tưởng rằng đại hội võ lâm lần này có thể để cho mình và Trình Mộ Diên phát sinh thời điểm gặp nhau, lại không nghĩ rằng, vẫn là kỳ kém một chiêu (một nước cờ đi không tốt).

Lúc này bên phía Sở Tường ở nơi đó hãy còn xoắn xuýt, mà trong khuê phòng của Trình Mộ Diên, lại là cảnh "xuân" đầy phòng, kiều diễm vô hạn. Bên trong màn liên tục truyền ra tiếng gấp gáp thở dốc cùng tiếng ngâm thấp, thật giống như suối nguồn đinh đông (chắc là âm thanh róc rách của suối), yến ngữ oanh thanh. "Ân. . . Diên. . . Không được. . . A. . . Muội sắp. . . Bị muộn rồi. . ."

Lý Vân Tương dùng sức ôm Trình Mộ Diên trên người, eo thon theo tay nàng tiến vào mà tiết tấu vặn vẹo qua lại, gần giống như một mỹ nữ xà. "Không sao, Tương tỷ tỷ, giờ này đại hội chỉ vừa mới bắt đầu, những tiền bối kia còn muốn lải nhải một phen mới sẽ bắt đầu so đấu võ đài, Diên nhi vào lúc đó chạy tới là tốt rồi. Lại nói. . . Nếu như hiện tại Diên nhi dừng lại. . . Tương tỷ tỷ thật sự cho phép sao?"

Trình Mộ Diên trên mặt mang theo luôn cười xấu xa, làm dáng muốn đem tay trong cơ thể Lý Vân Tương rút ra, lại bị trơn trượt ẩm ướt trong cơ thể người dưới thân siết sao kẹp chặc."Diên nhi! Xấu!" Lý Vân Tương trừng Trình Mộ Diên một chút, trong miệng dường như phát sinh bất mãn giận dữ. Nhưng kèm theo gương mặt ửng hồng kia cùng đôi mắt mang theo hơi nước của nàng, thì một điểm uy nghiêm đều không có, trái lại hình thái quyến rũ hiển lộ ra hết.

"Tương tỷ tỷ, Diên nhi thực sự là một khắc đều không muốn rời khỏi tỷ, thậm chí muốn đem tỷ nuốt vào trong bụng muội, để tỷ và muội hòa làm một thể." Trình Mộ Diên nằm nhoài bên tai Lý Vân Tương nói ra, động tác trên tay lại càng thêm mãnh liệt. "Ừm. . . Diên. . . A. . . Muốn làm thế nào đối với tỷ đều. . . Cũng có thể. . . Tương tỷ tỷ. . . Vĩnh viễn. . . Mãi mãi cũng là. . . Diên nhi. . . Ừm! Diên nhi! Diên nhi! Nhanh hơn chút nữa. . . Liền sắp. . . Sắp đến!"

Sau một phen mây mưa, Trình Mộ Diên ở trên trán Lý Vân Tương hôn xuống một cái. Đứng dậy đi mặc y phục vì tham gia đại hội võ lâm mà chuẩn bị, sau đó lại tri kỷ vì Lý Vân Tương mặc đồ cho nàng. Hôm nay, hai người đều là một bộ bạch y váy trắng, cũng không lựa chọn màu sắc tươi đẹp khác. Dù sao đại hội võ lâm không giống với những trường hợp khác, đúng là phải nghiêm túc chút.

Lý Vân Tương đứng sau Trình Mộ Diên vì nàng chải đầu, tình cờ ngẩng đầu lên nhìn về người phía trong gương, cũng sẽ hơi hoảng thần. Trình Mộ Diên thân mang một bộ bạch y có thêm một phần trầm ổn cùng điềm tĩnh, ít đi quái đản cùng bướng bỉnh ngày thường. Nàng như vậy nhìn qua càng như là một tiểu thư xuất thân từ võ lâm thế gia, mơ hồ lộ ra một phần nữ tử bình thường sẽ không có ngang ngược bướng bỉnh.

"Ha ha, Tương tỷ tỷ tại sao lại ngốc ra cơ chứ? Tỷ lại lén lút nhìn Diên nhi nhiều lần nha, đừng tưởng rằng Diên nhi không có phát hiện." Quả nhiên, Trình Mộ Diên vừa nói chuyện sẽ phá việc lớn. Nhìn dung nhan tuyệt sắc trên mang theo ý cười, Lý Vân Tương không kìm lòng được sờ sờ đầu Trình Mộ Diên. Coi như lợi hại như thế nào đi nữa, nàng chung quy vẫn còn là một hài tử đây.

"Diên nhi không nên hồ đồ, mau mau thu thập xong đi tham gia đại hội võ lâm đi, không phải vậy một hồi Trình bảo chủ nóng giận, lại muốn trách phạt muội đây." Tuy rằng chuyện lần trước Trình Cương dùng roi ngựa đánh mình Trình Mộ Diên cũng không có nói cho Lý Vân Tương biết, thế nhưng Trình gia bảo là nơi nào? Hiện nay là một trong tứ đại gia tộc ở võ lâm, bí mật dù sao cũng là nơi khó giữ nếu nhiều người biết. Cũng không bao lâu, chuyện Trình Cương nổi giận dùng roi ngựa đánh Trình Mộ Diên liền truyền tới tai Lý Vân Tương.

Biết được Trình Mộ Diên bởi vì chính mình mà chịu trách phạt, trong lòng Lý Vân Tương tràn đầy hổ thẹn, tuy rằng trên người Trình Mộ Diên cũng không để lại vết tích, nhưng mỗi một lần xoa xoa cái lưng bóng loáng phía sau nàng, trong lòng Lý Vân Tương đều sẽ mơ hồ cảm giác đau đớn. Diên nhi của nàng đều là vì nàng mà lo nghĩ như thế, thà rằng đem hết thảy mọi sự đều ôm đồm ở trên người mình, cũng không muốn nàng có dù chỉ là một chút thương tâm khổ sở.

"Được rồi, Tương tỷ tỷ, phụ thân mới sẽ không phạt Diên nhi, chúng ta hiện tại liền đi thôi." Trình Mộ Diên nói đứng lên, giật giật tay có chút chua đau, hướng về phía Lý Vân Tương ám muội nở nụ cười, trực tiếp để người kia một khuôn mặt tươi cười đỏ bừng."Không cho cười như thế nữa!" Lý Vân Tương quát lớn Trình Mộ Diên, đem đầu ép hết sức thấp.

"Được được được, Diên nhi nghe lời của Tương tỷ tỷ, không cười nha." Trình Mộ Diên cũng học dáng vẻ vừa nãy của Lý Vân Tương, sờ sờ đầu nàng, mười phần một bộ dáng dấp được đà lấn tới."Đúng rồi, Tương tỷ tỷ, Diên nhi còn muốn mang một thứ." Trình Mộ Diên nói ra, trực tiếp hướng về một bức họa trên tường đi lên trước.

Nhẹ nhàng di chuyển bức tranh, bên tường liền xuất hiện một cái rãnh ước chừng một thước hơn nửa. Trình Mộ Diên đem bàn tay vào trong rãnh, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi thành nghiêm túc dị thường, chờ chốc lát, Lý Vân Tương liền nhìn thấy Trình Mộ Diên rút ra trong tay đã có thêm một trường kiếm toàn thân trắng như tuyết.

Kiếm này thân kiếm vừa nhỏ vừa dài, bất luận là vỏ kiếm, hay là chuôi kiếm đều là màu trắng tinh. Mặc dù Lý Vân Tương cũng không hề hiểu về kiếm, nhưng từ vị trí đặt kiếm cùng vẻ ngoài nhìn lại, cũng đoán được thanh kiếm này tuyệt đối không phải đồ vật bình thường."Tương tỷ tỷ, thanh kiếm này là của người sáng lập ra Trình gia bảo, cũng chính là di vật tổ mẫu Bích Tuyền Sương của muội lưu lại —— tụ bạch chi kiếm.". "Phụ thân vào mấy ngày trước đem thanh kiếm này giao cho muội, muội hiểu rõ dụng ý của phụ thân." Người có được tụ bạch chi kiếm, chính là bảo chủ Trình gia bảo đời tiếp theo, quy củ này Lý Vân Tương đã sớm biết, cũng ở trong mơ hồ đoán được Trình Mộ Diên sẽ là người thừa kế. Nhưng mà, suy đoán cùng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Nhìn Trình Mộ Diên tay cầm bảo kiếm, đứng chắp tay, Lý Vân Tương chỉ cảm thấy khoảng cách giữa nàng và mình dị thường xa xôi. Đồng thời lại cảm thán, Diên nhi của đúng là lớn rồi.

"Diên nhi, đáp ứng tỷ, đừng tiếp tục để cho mình bị thương, đừng tiếp tục đi cậy mạnh, đừng tiếp tục đi hi sinh chính mình vì bất luận người nào, cho dù là đối với tỷ cũng như thế." Lý Vân Tương từ phía sau vòng lấy Trình Mộ Diên, đem đầu chôn ở phía sau lưng nàng thấp giọng nói ra."Ha ha, Tương tỷ tỷ thật là có chút làm người khác khó chịu đây. Hai điều kiện trước, Diên nhi cũng có thể đáp ứng tỷ, nhưng cái cuối cùng, Diên nhi lại phải trái ý Tương tỷ tỷ."

"Nếu như Trình Mộ Diên ngay cả người bản thân mình yêu, người bản thân mình quý cũng đều cứu không được, cái mạng này, giữ lại thì có ích lợi gì?"