Chương 9

Hứa ma ma đi xa, Hà Yên muốn đuổi theo lại bị Hà Cẩn xách cổ áo, nàng ta lảo đảo vài bước rồi ngã trên mặt đất.

Tình thế thay đổi, Hà Cẩn và Tuyền Ngư giờ là hai người địch một.

Hà Yên giờ chỉ còn một mình liền biết sợ, nhưng còn có mồm miệng lanh lợi, ngồi dưới đất vừa mắng vừa khóc không ngừng. Hà Cẩn ném nàng ta sang một bên, nâng tay đỡ Tuyền Ngư dậy.

Tuyền Ngư còn chưa tỉnh hồn, chỉ thấy chủ tử nhà mình nâng mình dậy, sau đó chợt quay người một tay nhấc Hà Yên lên.

Hà Yên ít hơn Hà Cẩn hai tuổi, vóc dáng cũng thấp hơn một chút. Hà Cẩn kéo Hà Yên bước nhanh về hướng hồ nước, không đợi Hà Yên đứng vững, một tay nàng liền giữ đầu Hà Yên, nhấn vào trong nước lạnh. Bất luận Hà Yên giãy dụa không ngớt trong hồ, Hà Cẩn cũng không có ý thu tay lại.

"Khụ khụ..." Hà Yên dùng hết sức lực ngửa đầu lên, không tới một lát đã nhớ đến sự lạnh lẽo trong nước, trải qua chuyện này, khí thế của Hà Yên càng ngày càng yếu, Tuyền Ngư cũng luống cuống gấp rút khuyên giải Hà Cẩn thả Tam tiểu thư.

Hà Cẩn không trả lời Tuyền Ngư, lại qua nửa khắc, thấy người trong tay yếu rồi, Hà Cẩn mới buông tay.

Dáng vẻ Hà Yên giống nư chá chép lâu lắm mới được nước, miệng mở to ra thở, lại bởi vì uống nước nên ho khan liên tục. Nàng ta nhìn Hà Cẩn, muốn mắng nhưng lại không ra lời.

Hà Cẩn đứng dậy phủi bụi đất trên tay áo, nghỉ ngơi một lát mới lập tức lườm Hà Yên. Ánh mắt của Hà Cẩn khiến cho Hà Yên sinh ra chút sợ hãi, nàng ta không tự chủ di chuyển ánh mắt, ngay cả tiếng ho cũng nhỏ hơn không ít.

"Cô có thể nhớ ra rồi chứ?" Giọng điệu Hà Cẩn ôn hòa, Hà Yên muốn phản bác, lời đã đến trong cổ họng lại không nói ra được, chỉ có thể hung dữ liếc Hà Cẩn.

Nhìn nàng ta thế này, Hà Cẩn cười lạnh "Xem ra là trí nhớ quả thật không được tốt lắm."

Hà Cẩn đến gần, không đợi Hà Yên hoàn hồn, nàng ta đã bị Hà Cẩn đẩy vào trong hồ "Cứu mạng! Cứu mạng....Cứu mạng..."

Hà Yên không biết bơi, đạp nước tung tóe cầu cứu, nước tràn vào miệng chặn lời nói của nàng ta lại.

Hà Cẩn cũng không quay đầu đưa Tuyền Ngư trở lại viện. Ngược lại Tuyền Ngư bước đi rất cẩn thận, lo lắng, cũng chỉ có thể đi sau chủ tử, lời đến miệng cũng không nói.

Tuyền Ngư đang do dự, Hà Cẩn đột nhiên quay người khiến cho trong lòng nàng ấy căng thẳng.

Hà Cẩn lấy một lọ thuốc cao từ trong tay áo ra đưa cho Tuyền Ngư "Bôi lên vết thương, nhanh lên một chút." Dứt lời quay đầu đi về phía trước. Tuyền Ngư cầm thuốc hơi ngây người, mượn ánh trăng nhìn má Hà Cẩn sưng lên không khỏi đỏ mắt.

Tuyền Ngư cất thuốc cao vào trong ngực rồi mới thấp thỏm không yên bước vài bước đuổi kịp Hà Cẩn đã đi xa.

Trở lại viện nhỏ phía sau, Hà Cẩn sai người vớt Hà Yên lên bờ, lại sai người đến báo cho Từ thị, chỉ nói là Tam tiểu thư tự trượt chân ngã xuống hồ.

Tan triều, kiệu của Hà Yến Lê vừa vào phủ, Từ thị đã dẫn Tam tiểu thư đến làm loạn.

Lại nói đêm qua nha hoàn trong viện của Hà Cẩn trở lại báo tin, nói Tam tiểu thư được vớt lên bờ thì đã sắp ngất đi. Phải mời trung lang tay nghề cao đến mới khiến nàng ta ho nước bẩn ra, mặc dù tỉnh rồi nhưng nàng ta lại thất lạc hồn phách. Từ thị không nuốt trôi cục tức này, Hà Cẩn đã sớm có dự liệu.

Hà Cẩn không nhanh không chậm, xiêm y chỉnh tề rồi mới theo ma ma dẫn đường đến thư phòng.

Dù sao Hà Yên cũng chỉ là một con bé mười một tuổi, bình thường hoành hành đã quen, lại không có người quản giáo mới nuôi dưỡng tính cách ngang ngược vô lý. Dáng vẻ đùa nghịch vô lại này hơn phân nửa cũng là học được từ Từ thị, lần này bị Hà Cẩn chỉnh một lần rồi cũng sinh ra sợ hãi. Hôm nay Từ thị lôi Hà Yên ra ngoài, nàng ta cũng liều chết không muốn.

Tiếc thay lại bị Từ thị và chúng di nương đưa đến trước mặt Hà Yến Lê, Hà Yên trầm mặc không nói, không còn dáng vẻ kiêu căng trước kia.

Lúc Hà Cẩn đến, Tam tiểu thư đang nhìn chân nàng ở dưới cửa. Vừa thấy Hà Cẩn bước vào, Hà Yên như chuột thấy mèo, ánh mắt thay đổi, trốn ra sau ghế.

Từ thị đang muốn khóc, Hà Cẩn đã hai ba bước đi tới trước mặt Hà Yên, một tay nắm chặt nàng ta, vẻ mặt khẩn trương, mắt rưng rưng "Muội muội, đêm hôm qua muội thật sự đã làm tỷ tỷ sợ hãi, hôm nay có khỏe không? "

Hà Cẩn thân mật kéo tay Tam tiểu thư nhìn ngó, Hà Yến Lê và Từ thị nghe xong cũng hồ đồ, chợt nghiêm nghị nói: "Cẩn nhi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì? "

Hà Yến Lê nghiêm giọng nhìn trong nội đường một cái, cũng có vài phần uy nghiêm. Hà Cẩn dường như nhớ lại việc tủi hờn hôm qua, nàng chớp mắt, nước mắt nói rơi là rơi, nàng chỉ đứng đó thút thít, chẳng nói chẳng năng gì.