Chương 4

Mẹ tôi không biết đang xảy ra chuyện gì nên cứ liên tục hỏi tôi.

Tôi nắm tay em gái cười:

“Chị dâu à, túi của em bị con trai chị làm xước rồi, chị phải bồi thường đấy.”

Ông bà ngoại thở phào nhẹ nhõm. Anh họ nhếch miệng cười khẩy: “Có thế thôi à?”

Mợ tôi cao giọng nói: “Đúng là, mợ còn tưởng chuyện gì lớn lắm, chỉ là cái túi thôi mà?”

“Dương Dương còn nhỏ, đôi co với thằng bé làm gì chứ.”

Tôi lục trong album ảnh, tìm hóa đơn điện tử, không thèm nhìn mấy người kia: “Đừng nói nhảm nữa, đưa tiền đây.”

“Mày lớn tiếng cái gì? Không phải chỉ là một cái túi rách thôi sao?” Anh họ lấy ví ra, đếm đủ 2 nghìn tệ rồi ném xuống đất. “Từng này tiền đủ cho mày mua luôn hai cái mới. Mày nhỏ nhen như vậy rồi sau này làm sao hòa nhập được với xã hội!”

Tôi dùng đầu ngón tay phóng to màn hình điện thoại ra.

“Tôi mua chiếc túi này tại một cửa hàng ở Hồng Kông. Có hóa đơn ghi rõ ràng là hiệu Hermes từ Sogo Department Store. Dù sao tôi cũng đã dùng rồi, lấy giá thị trường, làm tròn thành 3 triệu cho mấy người. Nhanh đưa tiền đây.”

Nghe tôi nói vậy, đám người này nhất thời sửng sốt, rồi bật cười:

“Bao nhiêu á? Ba triệu?”

Vương Lệ Tư hất tóc chế nhạo mẹ tôi: “Cô út à, dù nhà cô có túng thiếu đến mấy thì cũng không thể tống tiền người khác một cách trắng trợn như vậy chứ?”

“Con đã nói với cô út rồi mà, Đường Ca không thể kết hôn chắc chắn là có vấn đề gì đó, chẳng phải vấn đề ngay đây sao?”

Cậu tôi lên giọng mắng: “Mày là đồ vô học, mất dạy, thậm chí còn dám lừa gạt cả người nhà của mình! Đúng là quá ngang ngược!”

Ông ngoại chỉ tay vào tôi: “Không biết phép tắc!”

Mẹ tôi nhanh chóng ôm lấy cánh tay tôi, hạ giọng: "Tiểu Ca, con điên rồi! Đừng làm loạn nữa, về nhà thôi."

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói với bà ấy: “Cái túi này quả thực có giá ba triệu, khi về con sẽ giải thích với mẹ sau.”

Thấy tôi thực sự nghiêm túc, mẹ buông tay ra với vẻ mặt bối rối, kéo Đường Tả Tả đến ngồi cạnh tôi.

Tôi lười nghe họ nói nhảm nữa, nhìn thẳng vào vợ chồng anh họ: “Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu hai người không chịu trả tiền.”

Anh họ chưa kịp nói gì thì Vương Lệ Tư đã ngẩng đầu, chống tay vào hông: "Đường Ca, mày bớt nói láo đi.”

Chị ta nói xong vẫn chưa hả dạ, dứt khoát xông đến cửa, mở toang cửa ra, gào to: “Có gan thì gọi 110, để bà con xóm giềng xem tên lừa đảo như mày bị cảnh sát còng tay giải đi như thế nào!”

“Tao và anh họ mày còn định sau này sẽ giúp đỡ ba mẹ con mày nhiều hơn, thật không ngờ mày đã sớm dòm ngó đến tiền của bọn tao rồi!”