Chương 11: Lúc ông còn nhỏ tôi còn từng ôm ông

[Cô đoán, cô đoán cái gì]

[Bị Sương Sương đoán trúng nên đả kích, vò mẻ chẳng sợ nứt nên chuẩn bị đoán mò đây à?]

[Tôi cá cô ta chẳng biết gì đâu, nếu biết đã đoán từ lâu, chứ đâu chờ đến bây giờ]

"Cô Tạ muốn đoán nhiệm vụ của ai?" Hứa Sương Nhung cười hỏi.

Tạ Di nhướng mày, "Đoán nhiệm vụ của cô trước."

"Được thôi."

Hứa Sương Nhung vô cùng ung dung, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ.

"Nhiệm vụ của cô là, cùng nam khách quý nhìn nhau đầy thâm tình trong 30 giây."

Hứa Sương Nhung không còn cười nổi.

Không phải chứ, sao đoán trúng được vậy?

Lúc cô và Tiêu Cảnh Tích nhìn nhau thâm tình, trong vườn có ai đâu?

"Xin lỗi, vô tình nhìn thấy từ trên lầu." Tạ Di nhếch miệng cười.

Thư phòng lầu hai có cửa kính lớn, chính là điểm ngắm cảnh hoàn hảo.

"Đoán đúng rồi!"

Đạo diễn Ngưu lại gõ chiêng, "Xếp hạng đổi mới, cô Hứa đứng cuối cùng, cô Tạ đứng áp chót!"

[Tạ Di thật là xấu xa!]

[Này này, bình luận phía trên đang bức xúc cái gì vậy, không phải Hứa Sương Nhung đoán trước sao, sao nhà các người đoán được mà người khác đoán thì không được?]

[Hứa Sương Nhung không ngờ Tạ Di lại có một chiêu như vậy, tự đào mộ rồi]

Tưởng rằng chuyện đến đây là hết, nhưng...

"Đừng vội, tôi còn muốn đoán tiếp."

Rõ ràng, Tạ Di không hài lòng với vị trí áp chót.

Cô bắt đầu chém gϊếŧ bốn phương.

"Nhiệm vụ của Khâu Thừa Diệp là, ở bếp thắt tạp dề cho khách mời nữ."

Khâu Thừa Diệp đang vui vẻ xem kịch bỗng nhiên im bặt.

"Nhiệm vụ của Liễu Ốc Tinh là, lau mồ hôi cho khách mời nam ba lần."

Liễu Ốc Tinh sững sờ một chút, bất đắc dĩ gật đầu.

"Nhiệm vụ của Tiêu Cảnh Tích là, hẹn hò riêng với khách mời nữ."

Tiêu Cảnh Tích nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

"Nhiệm vụ của Thẩm Dương Khanh là, nói ba câu thả thính với khách mời nữ."

Đôi môi mỏng của Thẩm Dương Khanh nhếch lên đầy thâm thúy.

Nghe xong, đạo diễn Ngưu há hốc miệng, "Toàn... toàn bộ đúng."

Tạ Di nhướng mày.

Đã đọc qua kịch bản, tất nhiên cô biết hết nhiệm vụ của mọi người.

Còn Thẩm Dương Khanh mới tham gia, cô đoán được chỉ vì anh thả thính quá rõ ràng.

[Tạ Di có chút tài, tôi không nói đùa]

[Không phải chứ? Tôi tưởng cô giữ lại một chiêu, hóa ra cô giữ cả một túi?]

[Tôi hiểu rồi, Tạ Di đã đoán hết nhiệm vụ của mọi người, nếu không phải Hứa Sương Nhung đoán được nhiệm vụ của cô ấy, dẫn đến cô ấy đứng cuối, thì cô ấy đã không nói ra]

[Hứa Sương Nhung, cô chọc vào cô ấy làm gì!]

[Bây giờ tốt rồi, ai cũng không vui]

Tạ Di thắng là chuyện không thể nghi ngờ, được ưu tiên chọn phòng.

Các phòng trong biệt thự được chia như sau:

Lầu ba có hai phòng đơn xa hoa, lầu hai có hai phòng đơn bình thường, lầu một có hai phòng đôi bình thường.

Tạ Di không do dự chọn phòng đơn xa hoa.

Những người khác lại gặp khó khăn.

Theo lý thuyết, phòng đơn xa hoa tốt nhất, nhưng hiện tại vì Tạ Di ở sát vách nên không ai dám chọn.

Tạ Di gần đây có vẻ hơi "khùng", làm hàng xóm với cô khá thử thách tâm lý...

Vì thế Khâu Thừa Diệp chọn phòng đơn lầu hai, Liễu Ốc Tinh và Hứa Sương Nhung chọn phòng đôi lầu một, Tiêu Cảnh Tích chọn phòng đôi khác ở lầu một.

[Thấy không, chẳng ai dám làm hàng xóm với "gái điếm"]

[Nhân phẩm rõ ràng quá, cười chết mất]

[Phòng đẹp nhất thì sao, cô đơn nha]

"Xin chào."

Thẩm Dương Khanh vươn tay về phía Tạ Di, đuôi mày khẽ nhướng, "Sau này mong chỉ giáo nhiều hơn, hàng xóm mới."

[?????]

[Cái gì gọi là vừa nói xong đã bị vả mặt]

[Anh Thẩm, anh bị hồ đồ à!]

Tạ Di đang khiêng hai vali chuẩn bị lên lầu, nghe vậy thì dừng lại.

Nhìn Thẩm Dương Khanh vươn tay ra, cô suy nghĩ một chút, rồi đặt chân lên.

"Tay không rảnh, tạm thế đi."

Thẩm Dương Khanh cũng không hề ghét bỏ, "Được thôi."

[Các người...]

[Ngài Thẩm thích Tạ Di, tôi nhìn ra liền]

[Tôi tuyên bố! Cặp đôi "Tạ Dương Rút Ván*" chính thức thành lập!]

*Tạ Dương Rút Ván: Đồng âm với “qua cầu rút ván”

[Fan CP có thể lừa người khác, đừng tự lừa mình, ngài Thẩm đơn thuần chỉ muốn ở phòng lớn mà thôi]

Mọi người bận rộn thu dọn hành lý, nhưng không ai chú ý thấy Tiêu Cảnh Tích có chút khó chịu.

Anh nhìn Tạ Di và Thẩm Dương Khanh lên lầu cùng nhau, không biết đang nghĩ gì.

Vài giây sau, anh mỉm cười hiểu rõ.

Đêm đó, Tạ Di nhận được một tin nhắn từ số lạ gửi tới.

[Số lạ]: Thì ra em có ý như này.

[Tạ Di]: ? Anh là ai?

[Số lạ]: Mỗi lần tiếp xúc với Thẩm Dương Khanh đều ở nơi tôi có thể nhìn thấy, muốn tôi ghen tị à?

[Số lạ]: Chiêu trò của em vẫn ngây thơ như vậy

[Tạ Di]: Gâu gâu gâu gâu

[Số lạ]: ?

[Số lạ]: Ý em là gì? [Bạn đã bị đối phương chặn]

[Số lạ]: ???? [Bạn đã bị đối phương chặn]

Sáng hôm sau, Tiêu Cảnh Tích mang hai vành mắt thâm quầng ngồi trên sô pha, biểu cảm rất khó chịu.

[Ảnh đế Tiêu đây là, tối hôm qua ngủ không ngon sao?]

[Tôi nhớ ảnh đế Tiêu từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng, vì lịch trình bận rộn, thời gian ngủ của anh vốn ít, nên anh rất giỏi trong việc nhanh chóng đi vào giấc ngủ và ngủ sâu hiệu quả, lần này ngủ không ngon, tôi đoán là do ở cùng tầng với Sương Sương mà hồi hộp!]

[Trời ạ, cậu tìm thấy cả chi tiết nhỏ như vậy, tôi muốn chết vì cậu mất!]

Hứa Sương Nhung chủ động quan tâm Tiêu Cảnh Tích, anh xúc động cúi đầu mỉm cười, cứ qua lại như thế lại làm fan CP ăn được đường.

Cư dân mạng phấn khích.

[Lại có tài liệu mới!]

Ngay từ ngày đầu tiên phát sóng chương trình, weibo đã thiết lập xong siêu thoại của các cặp đôi.

Cặp đôi "Tiêu Nhung*" đứng đầu bảng với ưu thế rõ rệt.

*Tiêu Nhung: đồng âm với nụ cười

Tiếp theo là cặp đôi "Tinh Thừa*" của Khâu Thừa Diệp và Liễu Ốc Tinh.

*Tinh Thừa: đồng âm với ngôi sao



Xuống chút nữa là các cặp đôi tà môn khác, nhiệt độ linh tinh, cộng lại còn chưa đủ số lẻ của cặp "Tiêu Nhung".

"Nhìn xem ai tới kìa."

Đạo diễn Ngưu vừa nói xong, biệt thự nghênh đón một vị khách quý đặc biệt.

Một bậc tiền bối trong giới, diễn viên Nguyễn Phong.

[Wow, tiền bối cũng tới, hồi nhỏ tôi toàn thấy ông ấy trên TV]

[Nguyễn Phong cũng gần 50 rồi, vẫn đẹp trai như xưa]

Nguyễn Phong ra mắt 22 năm không scandal, danh tiếng trong làng giải trí rất tốt, nên cư dân mạng rất nhiệt tình.

"Là tiền bối Nguyễn Phong! Lâu lắm không gặp!" Hứa Sương Nhung lập tức tiến lên chào hỏi, sợ chậm trễ.

"Lâu lắm không gặp, Sương Sương."

Nguyễn Phong cười tươi, "Tôi nhớ lần cuối chúng ta gặp nhau là ba năm trước? Lâu vậy cô còn nhớ tôi, thật là có tâm."

“Không giống một số người...”

Ông vừa chuyển lời, vẫn cười tươi nhưng trong lời có hàm ý, "Gặp tôi chẳng thèm chào hỏi, trước sau như một không coi ai ra gì."

Mọi người đều biết Tạ Di và Nguyễn Phong từng hợp tác trong một bộ phim.

Nên lời này của Nguyễn Phong ám chỉ ai, ai cũng đoán được.

[Đây là nói Tạ Di?]

[Tôi đã nói Tạ Di nhân phẩm không tốt, ngay cả tiền bối khiêm tốn như Nguyễn Phong cũng không chịu nổi mà mắng cô ấy trước mặt mọi người]

[Lúc trước cô ấy quay phim với Nguyễn Phong, không phải đã có tin đồn cô ấy chảnh chọe sao? Bây giờ Nguyễn Phong nói vậy là đã xác nhận rồi]

[Tạ Di thêm một vết đen]

"Chắc quên tôi rồi." Nguyễn Phong vẫn cười tươi.

Đúng là cười mà như dao đâm.

Tạ Di không chịu nổi oan ức này, lập tức đứng dậy phủ nhận:

"Không quên, không quên."

"Lúc ông còn nhỏ tôi còn từng ôm ông mà."