Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điên Thì Sao, Điên Mới Tốt

Chương 32: Cả đám bị ngộ độc nấm, điên rồi, đều điên hết rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ xưa, nhà bếp luôn là nơi diễn ra các trận chiến gay cấn trong các chương trình hẹn hò, và lần này cũng không ngoại lệ.

Lẽ ra chỉ có Tạ Di và Thẩm Dương Khanh phụ trách bữa tối, nhưng Tiêu Cảnh Tích cũng xông vào góp vui.

"Có gì cần tôi giúp không?" Anh ta đến trước mặt Tạ Di, nở một nụ cười tự cho là quyến rũ.

"Không cần."

Người trả lời là Thẩm Dương Khanh. Anh bước tới đứng giữa Tiêu Cảnh Tích và Tạ Di, cười nhạt, "Có tôi là đủ rồi."

Lời này, nghe thật thâm sâu.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Tích trở nên xanh xao, mím môi định vượt qua Thẩm Dương Khanh.

Nhưng anh ta bước sang trái một bước, Thẩm Dương Khanh cũng bước sang trái một bước. Anh ta bước sang phải một bước, Thẩm Dương Khanh cũng bước sang phải một bước, canh phòng nghiêm ngặt.

Tạ Di quay đầu lại thấy cảnh này, lập tức lắc đầu.

"Hai người đang nhảy điệu valse tình yêu đúng không?"

[Ha ha ha ha ha, cô Tạ thật thâm thúy.]

[Đúng là cuộc chiến của đàn ông, xem đã ghê!]

[Không phải chứ, Tiêu Cảnh Tích thật sự thích Tạ Di sao? Tin tức của hai người trước đây rầm rộ như vậy, anh ta không thấy xấu hổ à?]

[Ây da, những tin đồn kia đều là tin do fan CP không não tung ra, hai người bọn họ vốn không có mâu thuẫn gì, nếu như tương tác của Tiêu Cảnh Tích và Hứa Nhung Sương đều là phối hợp tuyên truyền thì anh ta vẫn độc thân mà. Đàn ông độc thân tham gia chương trình thực tế tình yêu theo đuổi nữ khách mời, có cái gì mà xấu hổ chứ?]

[Mặc kệ, tôi thích xem cảnh gay cấn, Tạ Di xứng đáng!]

Thẩm Dương Khanh và Tiêu Cảnh Tích tiếp tục màn khiêu vũ, còn Tạ Di đã bắt tay vào làm việc chính.

Nhớ lại công thức trong nguyên văn, cô bắt đầu cho dầu vào chảo, phi hành và gừng, sau đó cho nấm vào xào cho thơm, thêm nước hầm, đun lửa lớn cho cạn nước, cuối cùng đổ cả nồi đi.

Quả là một trận chiến nấu ăn hoành tráng.

"Để tôi làm."

Thẩm Dương Khanh buộc tạp dề màu đen quanh eo, xắn tay áo, để lộ cổ tay trắng trẻo, thành thạo cắt nguyên liệu, cho vào nồi, chiên, xào, cuối cùng chậm rãi rắc pho mát lên, xong xuôi.

Hoàn hảo.

Nếu món nấm hầm bơ này không phải màu đen.

"Thật kỳ diệu."

Tạ Di nhìn đĩa thức ăn, cảm thán, "Rõ ràng không cho nguyên liệu nào màu đen, mà lại nấu bơ trắng thành đen, theo một nghĩa nào đó, anh đúng là thiên tài."

"Quá khen." Thẩm Dương Khanh chẳng khiêm tốn chút nào.

Tiêu Cảnh Tích vừa bị Thẩm Dương Khanh hắt nước phải về thay đồ, quay lại thấy đĩa thức ăn này thì ngạc nhiên.

"Đây là món gì?"

Tạ Di: "Nấm hầm mực, anh nếm thử xem."

Tiêu Cảnh Tích trong lòng cười thầm, nghĩ rằng Tạ Di quả nhiên vẫn còn tình cảm với mình.

Anh ta tự tin bước tới, xiên một miếng cho vào miệng, nhai nhai, sắc mặt dần thay đổi.

"Món này... vị gốc là gì?"

Thẩm Dương Khanh lười biếng tựa vào quầy bếp, giọng điệu tản mạn.

"Ngọt thì bình thường, mặn thì bất thường."

Tạ Di: "Độc thì chết."

Tiêu Cảnh Tích nghe xong, lập tức ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.

[Hai sát thủ nhà bếp ở cùng một chỗ?]

[Nhìn thì có vẻ người này còn mạnh hơn người kia, đồ ăn làm ra thì người này tệ hơn người kia.]

[Tiêu Cảnh Tích: Có các người là phúc khí của tôi.]

Cuối cùng, hai người mặt đối mặt tra công thức nấu ăn trên điện thoại, sau khi thử vài cách đều thất bại, Tạ Di nghiêm túc hỏi.

"Anh đã từng ăn nấm sống chưa?"

Thẩm Dương Khanh mỉm cười từ chối, "Tha cho tôi."

Cuối cùng, họ dùng cách nguyên thủy nhất, nấu nấm thái lát với nước, rồi kèm theo các loại gia vị.

Đó cũng là một bữa ăn phong phú hương vị, phải không?

Khi món ăn được dọn lên, Tạ Di vỗ vai Khâu Thừa Diệp nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không bao giờ chê đồ ăn anh nấu như c*t nữa, việc nấu nướng này, tôi công nhận anh."

Khâu Thừa Diệp ngơ ngác: "?"

"Tối nay ăn chút thanh đạm, dưỡng sinh." Liễu Ốc Tinh lên tiếng hòa giải, "Thời gian cũng không còn sớm, mọi người ngồi xuống ăn đi."

Thế là tất cả mọi người bắt đầu ăn.

May mắn thay, món này tuy thanh đạm nhưng không phải món ăn kinh dị, không có vị còn hơn có vị như c*t, họ đều chấp nhận.

Đang ăn, Tạ Di phát hiện có điều không ổn.

"Tiêu Cảnh Tích, anh có tâm sự gì sao? Sao lại ngồi xổm trong nhà ăn?"

Lúc này mọi người mới phát hiện, Tiêu Cảnh Tích đang ngồi xổm trên ghế.

Anh ta nhìn trống rỗng vào không trung, hai tay nắm bóp gì đó trong không khí.

Bùm...

Tạ Di nhìn đĩa nấm, thoáng ngửi thấy điều không ổn.

"Này!"

Khâu Thừa Diệp đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn, "Quần của tôi có một cục, thấy người là đυ.c!"

"Phụt....!!"

Đạo diễn Ngưu vừa uống một ngụm nước lập tức phun ra.

Cậu đang nói gì vậy hả?!

[?????]

[Trời đất, anh này sao nói linh tinh thế?]

[Tôi đã biết Khâu công tử sớm muộn cũng phát điên, tính tình ngỗ ngược của anh ta bị Tạ Di đè nén lâu như vậy, chắc đã nghẹn lâu rồi.]

"Bốp!"

Liễu Ốc Tinh bất ngờ tát mạnh vào mặt Khâu Thừa Diệp, "Ồn ào quá! Anh chỉ là một thằng đàn ông bình thường, trong nhà có tí tiền mà vênh váo. Đúng là lấy dao đâm vào đít làm cho người ta mở rộng tầm nhìn!"

"Hu hu hu..." Khâu Thừa Diệp bị tát một cái, ôm mặt khóc.

Liễu Ốc Tinh liếc mắt, ngồi phịch xuống ghế, hai ngón tay kẹp đũa, hít một hơi sâu.

"Khóc đi, phúc của nhà này bị anh khóc tan hết rồi!"

[???]

[Chị! Chị sao thế này? Sao chị cũng điên rồi chị?]

[Chương trình này ghi hình cường độ cao vậy sao, ngay cả người tốt tính nhất như Liễu Ốc Tinh cũng bị ép điên?]

Chỉ có Tạ Di mới biết, Liễu Ốc Tinh không phải bị ép điên.

Tính cách thật sự của cô ấy đã lộ ra.

Phải.

Liễu Ốc Tinh thực ra rất thích thuốc lá và rượu.

Nhưng không đúng.

Khi Liễu Ốc Tinh nói chuyện sao lại có phụ đề?

Tạ Di tưởng mình nhìn lầm, nhịn không được híp mắt nhìn kỹ hơn, nhưng cảnh vật trước mắt càng ngày càng mờ...

"Đừng ăn nữa! Món này có độc!"

Tạ Di đột nhiên lật bàn, nắm lấy một quả chuối rồi lao ra phòng khách, "Kẻ hạ độc tôi thấy rồi! Đừng chạy! Tao sẽ dùng chuối tiêu đánh chết mày!"

Phó đạo diễn bị cô đuổi theo khóc rống.

"Cứu với! Cứu tôi với!!!"

Thẩm Dương Khanh: "......"

Anh nhìn nồi nấm bị lật đổ xuống đất, suy nghĩ vài giây rồi hỏi, "Cô nói, nấm này gửi từ đâu đến?"

Hứa Sương Nhung: "Thành phố Vân."

"Tôi nhớ nơi đó nổi tiếng với nấm độc."

“……”

Phá án rồi, cả đám ngộ độc nấm.

Vài phút sau, triệu chứng của Thẩm Dương Khanh và Hứa Sương Nhung cũng xuất hiện.

Thế là phong cách của mọi người đều thay đổi.

Có người chạy nhảy điên cuồng, có người khóc lóc thảm thiết, có người uống rượu hút thuốc, có người đập phá điên loạn...

[A, thật lâu rồi chưa xem chương trình nào điên rồ thế này.]
« Chương TrướcChương Tiếp »