Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điên Thì Sao, Điên Mới Tốt

Chương 7: Cha có thể thỏa mãn nguyện vọng của con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khúc nhạc đệm ngắn ngủi, trò chơi gập ngón tay chính thức bắt đầu.

Khâu Thừa Diệp là người đầu tiên lên tiếng, ngay lập tức khoe khoang, "Tôi có năm mươi tòa nhà, các bạn có không?"

[Úi chời chời! Trò chơi này còn có thể chơi như vậy?!]

[Quá giàu có, tôi khóc mất]

Khâu Thừa Diệp tự tin nhìn quanh mọi người, thấy những người khác nhao nhao gập ngón tay, không khỏi cười tự tin, nhưng chỉ cười được một nửa.

Bởi vì có hai người không gập.

Thẩm Dương Khanh bất đắc dĩ, "Anh Khâu, trò chơi phải chơi nghiêm túc, anh mà chơi kiểu này thì mất vui, năm mươi tòa nhà mà thôi, ai mà không có..."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh quét qua những người khác đã gập ngón tay, hơi ngạc nhiên, chân thành hỏi: "Các bạn không có sao?"

Những người khác nở nụ cười xấu hổ nhưng vẫn giữ lễ.

[Cái gì vậy trời! Người giàu thực sự đang ở đây!]

[Thật sự là giàu không thể tưởng tượng nổi, tài sản của ngài Thẩm đến nay vẫn là một bí ẩn]

[Không thể không thán phục]

[Ngài Thẩm thì có thể hiểu được, nhưng Tạ Di có ý gì đây?]

Lúc này mọi người mới chú ý đến, năm ngón tay của Tạ Di vẫn thẳng đứng, bình thản ung dung.

Có người không nhịn được bật cười.

"Phụt..."

Cảm giác được ánh mắt của mọi người, Tiêu Cảnh Tích mới thu liễm vài phần ý cười, "Xin lỗi, tôi chỉ nhớ tới chuyện thú vị."

Tạ Di có mấy cân mấy lạng thì anh hiểu rất rõ.

Năm mươi tòa nhà? Giả vờ cái gì chứ.

Tạ Di không để yên, trực tiếp giơ ngón giữa lên, "Uống nướ© ŧıểυ ngựa làm anh kiêu ngạo, cười nhạo cha anh làm sinh tử khó lường."

Tiêu Cảnh Tích sững sờ cười không nổi, "..."

"Thật ngại quá, xem ra các bạn không biết chơi trò này, để tôi dạy cho các bạn một bài học."

Tạ Di vô cùng thong dong đứng dậy, hắng giọng một cái.

"Khâu Thừa Diệp chỉ nói anh ta có năm mươi tòa nhà, không nói rõ là thật hay giả."

"Vậy thì mặc định, bất luận trong tình huống nào sở hữu năm mươi tòa nhà, đều được tính."

"Nói cách khác..."

"Tôi! Tạ Di! Ở thế giới nông trại có năm mươi tòa nhà! Là hợp lệ!"

Cô ngẩng cao đầu, dõng dạc, giống như tiến hành một phát biểu phấn chấn lòng người.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Trò chơi này còn có thể chơi như vậy?

Thẩm Dương Khanh dẫn đầu vỗ tay, "Đúng vậy!"

Người có mặt mũi như Thẩm Dương Khanh đều vỗ tay, những người khác không thể không vỗ tay theo.

Không hiểu lắm, nhưng bộ dáng cô ấy thoạt nhìn rất oai.

Thôi, vỗ tay trước đã, nếu không thì nhìn có vẻ rất ngốc.

[Gì zậy, cái này cũng được à?]

[Mặc dù thì là mà, nhưng cô ấy nói quả thật không có vấn đề gì, trò chơi này chính là chơi như vậy]

[Tôi mặc kệ! Tạ kỹ nữ vừa rồi có phải mắng Tiêu ảnh đế không? Tạ kỹ nữ đi chết đi!]

Kế tiếp là Liễu Ốc Tinh.

"Tôi không biết chơi trò này, vậy tôi tùy tiện nói một cái vậy." Liễu Ốc Tinh nghĩ nghĩ, "Tôi biết rất nhiều tin nóng, cái này có tính không?"

Là thiên kim của câu lạc bộ giải trí, lời này do cô nói ra vẫn rất có sức tin phục.

"Chứng minh một chút." Tạ Di ồn ào.

Liễu Ốc Tinh ngượng ngùng nở nụ cười, "Không thể phát sóng đâu."

Tùy tiện nói một cái weibo cũng phải bùng nổ.

"Vậy cái này phải định nghĩa như thế nào đây? Điều kiện không gập ngón tay là gì?" Hứa Sương Nhung đưa ra nghi vấn.

"Ừm... như vậy đi. Người không bẻ ngón tay nhất định phải nói ra ba tin nóng, hơn nữa cần thỏa mãn hai điều kiện. Một, nhân vật chính phải là người mọi người đều biết. Hai, phải là tin nóng mọi người không biết."

Nghe đến đó, những người khác đều yên lặng gập ngón tay.

Dù sao muốn đồng thời thỏa mãn hai điều kiện này cũng không đơn giản.

Người mà mọi người đều biết, vậy cũng chỉ có thể là nhân vật công chúng của giới giải trí. Chuyện tất cả mọi người không biết, vậy tương đương với tin tức hiện trường.

Cái này ai dám tùy tiện nói?

Tạ Di dám.

Năm ngón tay của cô vẫn cứng như cũ, vẻ mặt kiên định như là muốn vào Đảng.

[Cô ấy không gập ngón tay, Tạ Di muốn thắng tới vậy sao?]

[Vì muốn thể hiện trước mặt Tiêu ảnh đế mà bất chấp tất cả.]

[Cô ta có thể nói ra mới lạ, tôi muốn xem cô ta sẽ bịa ra như thế nào]

"Cái này..." Liễu Ốc Tinh cũng không hiểu được, "Vậy cô nói đi."

"Tôi có thể nói không?" Tạ Di nhìn về phía đạo diễn Ngưu bên ngoài ống kính.

Đạo diễn Ngưu rất ngạc nhiên lần này cô ấy lại chừng mực như vậy, nhưng thân là đạo diễn, anh đương nhiên là hy vọng chương trình càng bùng nổ càng tốt, vì thế gật đầu ngay.

"Đương nhiên có thể, cứ nói đi!"

"Vậy nói một chuyện của đạo diễn Ngưu nhé." Tạ Di nói.

Đạo diễn Ngưu: "..."

"Đạo diễn Ngưu bị táo bón, thường xuyên không đi vệ sinh được, có một lần sắp quay, gấp gáp ở trong nhà vệ sinh điên cuồng tự đánh vào mông."

Đạo diễn Ngưu quá sợ hãi, lao ra muốn che miệng Tạ Di, Tạ Di nhảy vọt qua sô pha, tiếp tục nói to.

"Lại nói một chuyện của phó đạo diễn nữa."

Một giây trước phó đạo diễn còn đang nghẹn cười, giờ mặt biến sắc, hét lên một tiếng gia nhập đội ngũ truy đuổi Tạ Di.

Nhưng không đuổi kịp.

"Phó đạo diễn từng có một mối tình đầu là yêu qua mạng, đối tượng yêu qua mạng là đạo diễn Ngưu đóng giả, khi hai người gặp nhau thì đánh nhau, sau đó bị tạm giam, tiếp tục đánh trong phòng tạm giam."

Phó đạo diễn phát ra tiếng hét chói tai.

Lúc này nhân viên công tác ở hiện trường đều đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu vang lên tiếng cười.

Các khách mời trước ống kính vì giữ hình tượng, chỉ có thể hồi tưởng lại chuyện buồn nhất đời này, cố gắng không để cho mình cười ra tiếng.

Ngoại trừ Thẩm Dương Khanh đã cười đến không thể đứng vững.

"Còn một chuyện cuối cùng..." Tạ Di do dự một chút, dường như nhất thời không nghĩ ra muốn nói ai, không khỏi nhìn về phía những nhân viên công tác khác.

Các nhân viên công tác chấn động, đồng loạt quỳ xuống chắp tay với Tạ Di.

Không ai thắc mắc tại sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy.

Giờ khắc này trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ - giữ mạng quan trọng hơn!

Tạ Di vẫn không đành lòng, thở dài.

"Vậy nói về Khâu Thừa Diệp đi."

Khâu Thừa Diệp mạnh mẽ đứng lên, đang muốn lo lắng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh với Tạ Di không quen, Tạ Di có thể biết chuyện gì về anh chứ.

Vì thế lại ngồi xuống.

"Đừng nhìn Khâu Thừa Diệp bên ngoài trông rất bình thường, thực ra cậu ta không..."

Ầm...!!

Cùng với một tiếng ầm ầm trong đầu Khâu Thừa Diệp, trong phút chốc, thời gian dường như chậm lại mấy chục lần.

Dưới tình huống tất cả xung quanh đều là động tác chậm, mắt Khâu Thừa Diệp lóe lên ánh sáng xanh, cái mông vừa mới ngồi xuống lập tức nhổm lên, tay chân cùng di chuyển, bùng phát ra tốc độ kinh người!

[Đệt mợ, cái gì vừa chạy qua vậy!]

[Mẹ nó, biến dị à?!!!]

Cư dân mạng thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.

Bùm.

Một giây trước khi Khâu Thừa Diệp sắp che miệng Tạ Di, anh bị gạt chân, ngã sấp mặt.

Người gây ra chuyện là Thẩm Dương Khanh, một tay chống đầu, tựa vào sô pha vẻ mặt vô tội nhìn anh.

"Anh Khâu, ngủ sớm vậy sao?"

Khâu Thừa Diệp từ trước đến nay tâm trạng không ổn định, nhưng lúc này lại hiếm khi không nổi giận, chỉ run rẩy vươn tay kéo ống quần Tạ Di.

"Làm ơn... đừng nói."

Tạ Di lộ ra nụ cười ý vị không rõ, nuốt chữ "lên được" còn lại xuống.

"Tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng của anh, nhưng cha có thể thỏa mãn nguyện vọng của con trai."

Khâu Thừa Diệp sững sờ một chút, tâm như tro tàn nhắm mắt, "Cha!"

Tạ Di kích động không thôi.

"Ơi!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »