Chương 1: Người đàn ông sói

(1)

Tình yêu là gì?

Tình yêu là gì mà khiến cho con người ta đắm say không lối thoát, dù biết rõ là mình không thể yêu, nhưng vẫn bất chấp muốn yêu, yêu một cách điên cuồng.

...

Thành phố Pari, Pháp.

Màn đêm tịch mịch buông xuống bao trùm lấy cả thành phố Pari xinh đẹp, ở phía dưới, xe cộ tấp nập di chuyển, âm thanh thường ngày của cuộc sống vang lên, như không lúc nào muốn nghỉ ngơi. Những ánh đèn lung linh huyền ảo khiến cho lòng người thêm phiền muộn.

Trái với cảnh nhộn nhịp ở bên dưới, tại tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời diễm lệ, bóng dáng của người đàn ông lúc ẩn lúc hiện qua ánh đèn mờ mờ ảo ảo. Tư thế ngồi của hắn hết sức nhàn nhã, trên tay lắc lắc ly rượu vang đỏ như máu, ánh mắt sắc bén xuyên qua cửa kính, nhìn xuống bên dưới tấp nập.

Gương mặt cương nghị điển trai hiện qua ánh đèn mờ ảo đó, với đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt chim ưng sắc bén, chiếc mũi cao dọc dừa cùng với đôi môi mỏng kiêu ngạo khẽ nhếch lên, tất cả hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc mà Thượng đế ban tặng. Trên người hắn mặc bộ vest được cắt may tinh xảo nhưng cà vạt lại thoải mái kéo xuống, cho thấy một dáng vẻ hết sức lười biếng của người đàn ông đó. Nhưng ánh mắt hắn vẫn không kém phần nguy hiểm.

- Ông chủ, đã tra ra rồi ạ.

Trong bóng đêm lại xuất hiện thêm một thân ảnh cao lớn cung kính báo cáo lại mọi chuyện cho chủ nhân của mình.

Người đàn ông khẽ nhấp một ngụm rượu vang, tao nhã như một vị thần. Sau đó tiếng cười quỷ dị vang lên, kèm theo giọng nói trầm trầm sắc lạnh như băng.

- Tốt lắm! Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?

- Thuộc hạ hiểu ạ.

Người đàn ông vừa bước vào báo cáo kính cẩn cúi đầu rồi lui xuống. Căn phòng làm việc lại rơi vào trạng thái im lặng đến đáng sợ, người đàn ông nọ vẫn ngồi lắc rượu trong tay, nhưng ánh mắt sắc bén lóe lên tia nguy hiểm rét lạnh như làn gió thổi từ địa ngục đáng sợ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một tia bỡn cợt.

...

Provence, Pháp.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng đi trong biển hoa oải hương thơm ngát. Người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng người mềm mại đi trong biển hoa, vừa nhìn qua là biết cô là người châu Á.

Nhưng cô đang mang thai.

Bàn tay cô mềm mại vuốt ve bụng của mình đầy cưng chiều, cục cưng của cô sắp được 9 tháng 10 ngày rồi. Nhưng bố của cục cưng là ai, chính cô cũng không biết nữa. Chỉ biết là lúc đó cô uống say rồi xảy ra quan hệ ngoài ý muốn với một người đàn ông lạ mặt. Bố mẹ cô là người châu Á, vì thế nên cái tư tưởng chưa chồng đã chửa của hai người họ rất nặng. Cô sợ...sợ bố mẹ bắt cô đi phá thai. Dù cục cưng là ngoài ý muốn, nhưng nó cũng là máu mủ ruột thịt của cô. Thật lòng...cô không nhẫn tâm.

Cô không nhẫn tâm từ bỏ máu mủ ruột thịt của mình.

Sau đó cô đã bỏ nhà ra đi, đi thật xa thật xa, rời thành phố Pari xa hoa lộng lẫy để tới Provence xinh đẹp. Nơi đây, có lẽ sẽ là nơi để cô yên ổn sống qua ngày cho tới khi sinh cục cưng ra. Nơi đây, không cần phải lo âu suy nghĩ. Nơi đây, đích thực là thiên đường mà cô hằng mong ước.

Nhưng rồi, địa ngục ập tới...!

Cô đang thơ thẩn, thả lỏng tâm hồn phiêu đãng trên mây thì đột nhiên ngay đằng sau cô vang lên tiếng trầm thấp của một người đàn ông lạ.

- Cô là cô Hiên Viên Tuyết đúng không?

Hiên Viên Tuyết khẽ giật mình quay người lại nhìn người đàn ông mặc áo vest lịch sự đang đứng trước mặt. Cô khẽ chớp mi mắt xinh đẹp rồi gật đầu:

- Đúng vậy.

Không hiểu sao, trong lòng Hiên Viên Tuyết dâng lên nỗi bất an sợ hãi.

- Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.

Người đàn ông lạnh lùng nói, khuôn mặt không chút gợn sóng.

- Anh là...?

Hiên Viên Tuyết cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng mấy chốc hắn cười lạnh rồi kiên nhẫn đáp:

- Nếu cô Hiên Viên muốn biết cha của đứa trẻ trong bụng cô là ai, xin mời đi theo tôi.

Quả nhiên nghe tới đây, đáy lòng Hiên Viên Tuyết khẽ chấn động. Theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Sao hắn biết chuyện của cô? Còn nữa, hắn thật sự biết cha đứa bé là ai sao?

Hiên Viên Tuyết ngước đôi mắt xinh đẹp cùng với nghi hoặc nhìn người đàn ông lạ mặt:

- Cha...cha đứa bé...?

- Đúng vậy.

Người đàn ông lập tức trả lời, sau đó hắn chỉ sang chiếc xe ô tô sang trọng đang đỗ ở phía xa xa, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:

- Mời cô Hiên Viên đi theo tôi.

Người đàn ông đã thành công khiến cho sự tò mò trong lòng Hiên Viên Tuyết trỗi dậy. Cô liền đi theo hắn ta, trong lòng dâng lên nỗi bất an liên hồi. Nhưng cô gạt bỏ nỗi bất an đó đi, bước vào xe ô tô xa hoa kia, mong rằng sẽ biết được cha đứa bé trong bụng cô là ai...

...

Pari, đêm mưa tầm tã.

Hiên Viên Tuyết theo người đàn ông lạ mặt tới tận Pari, hắn dừng xe lại và dẫn cô vào một căn biệt thự lớn. Từng bước chân của cô chậm chạp như nỗi sợ hãi đang từng bước nhen nhỏm trong lòng cô. Cô cố hít một hơi thật sâu, dè dặt lên tiếng hỏi:

- Cho hỏi, còn bao lâu nữa là tới ạ?

Người đàn ông nở nụ cười quái dị, đáy mắt vẫn không gợn sóng, chỉ đưa tay chỉ về căn phòng ở phía cuối hành lang của biệt thự:

- Mời cô Hiên Viên.