Chương 38: Lòng bàn tay có lửa 3

Trân Trân ôm sách đẩy cửa đi vào, đến bên cạnh bàn của Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh ngẩng đầu thấy cô ôm tất cả sách qua thì nhìn cô, sửng sốt một lúc lâu. Trân Trân đang định giải thích, anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mở miệng nói: “Ngồi đi.”

Thị Hoài Minh nhìn gáy sách, tìm được sách ngữ văn lớp một, rút ra đặt trước mặt Trân Trân. Anh nói với cô: “Quyển này là sách lớp một, anh sẽ dạy em từ thứ cơ bản nhất. Xét thấy đây là buổi học đầu tiên của em, cho nên anh chỉ dạy ngữ văn, hai ngày nữa sẽ học toán.”

Trân Trân gật đầu: “Dạ.”

Thị Hoài Minh cầm một quyển vở mới, lật ra tờ đầu tiên, để qua một bên, lại đưa bút chì cho Trân Trân.

Trân Trân nghe theo sự sắp xếp của anh, anh bảo gì thì cô làm cái đó. Cô cầm bút chì trong tay, chờ học bài.

Thị Hoài Minh mở sách ra bài học đầu tiên, đặt trước mặt Trân Trân. Anh nhìn sách, nói với Trân Trân: “Chúng ta học ghép vần trước.”

Trân Trân không nói gì khác, chỉ gật đầu đồng ý: “Dạ.”

Thị Hoài Minh lật lật sách, nói: “Hôm nay học sáu nguyên âm đơn dễ nhất trước.”

Anh nói xong thì dùng bút chỉ đến chữ “a” mẫu đầu tiên, mở miệng đọc: “Cái này đọc là “a”.”

Trân Trân ở bên cạnh gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

Thị Hoài Minh nhìn cô rồi nói: “Em đọc cùng anh đi. A.”

Trân Trân có hơi xấu hổ, nhưng vẫn đọc thành tiếng: “A.”

Thị Hoài Minh nhìn cô, giảng bài: “Ngoại trừ học mấy chữ này còn phải học các thanh điệu. Tổng cộng có bốn thanh điệu, nhớ kỹ có bốn thanh, thanh một đọc ngang, thanh hai đọc lên, thanh ba ngoặt lên, thanh bốn đọc xuống. Ví dụ như cái này, thanh một là ā, thanh hai là á, thanh ba là ǎ, thanh bốn là à.”

Thị Hoài Minh biết Trân Trân không thể tiêu hóa được nhiều kiến thức như vậy, anh nói tiếp: “Những cái này không những phải học mà còn phải thuộc lòng, sau đó chép lại. Bây giờ em chỉ cần học chữ cái và thanh điệu trước, em đọc theo anh là được rồi.”

Trân Trân lập tức lên tinh thần: “Dạ.”

Thị Hoài Minh: “Chữ thứ nhất “A”.”

Trân Trân: “A.”

Thị Hoài Minh: “Thanh một ā.”

Trân Trân: ā.

Thị Hoài Minh: “Thanh hai á.”

Trân Trân: “á.”

Thị Hoài Minh: “Giọng quá nhỏ, không cần sợ, nói to lên.”

Trân Trân có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn gắng gượng đọc thật to lên: “Thanh hai á.”

Thị Hoài Minh rất hài lòng, gật đầu: “Tiếp tục. Thanh ba ǎ.”

Trân Trân sau khi được khẳng định thì có một chút tự tin: “Thanh ba ǎ.”

Dạy mẫu một chữ đầu tiên xong thì năm chữ tiếp theo sẽ dễ dạy hơn rất nhiều, dù sao cũng đều giống nhau.

Sáu thanh mẫu tất nhiên là rất dễ nhớ, Trân Trân học xong đã nhớ kỹ “aoeiuü”.

Thị Hoài Minh nói với cô: “Nhớ rồi còn phải học viết.”

Anh vươn tay đến chỗ ống đựng bút lấy một cây bút máy, đặt bút lên trên vở: “Em xem anh viết thế nào nhé. Chữ “a” là viết một nửa vòng tròn, lại ở chỗ này bổ sung thêm một nét. Mấy chữ khác cũng rất đơn giản.”

Thị Hoài Minh viết xong sáu chữ mẫu thì ra hiệu cho Trân Trân: “Em viết thử xem xem.”

Trân Trân nắm bút chì trong tay, có hơi lo lắng. Cô vuốt cây bút, đưa đến trước trang giấy, định viết một nhóm chữ ở dưới chữ mẫu của Thị Hoài Minh. Nhưng cô còn chưa đặt bút thì Thị Hoài Minh lại nói: “Tư thế cầm bút không đẹp lắm.”

Trân Trân quay đầu nhìn anh: “Em… không biết.”

Thói quen nhỏ này phải được nắm chắc từ khi mới bắt đầu. Thị Hoài Minh cầm bút máy, để cô nhìn rồi học theo.

Trân Trân nhìn anh học theo, nhưng làm một lúc lâu mà Thị Hoài Minh vẫn không hài lòng. Ừm, cô đã cảm nhận được anh nghiêm khắc thế nào.

Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân không đáp ứng được yêu cầu của mình thì buông bút máy xuống, vươn tay qua giúp cô.

Đôi bàn tay to phủ lên mu bàn tay cô, giúp cô điều chỉnh vị trí cầm bút của ngón tay và nên đặt ngón tay như thế nào.

Ngay lúc Thị Hoài Minh nắm tay Trân Trân, nhịp tim cô cô tăng vọt khiến cô ngây cả người. Cô vô thức ngừng thở, trừ ngón tay đang bị Thị Hoài Minh xoay qua xoay lại thì những chỗ khác đều cứng ngắc. Tay của anh rất lớn, phủ lên tay cô, càng nổi bật lên sự bé nhỏ của bàn tay cô. Lòng bàn tay của anh rất nóng, giống như là có lửa, thiêu đốt lên đến tận trên mặt cô.