Chương 42: Con gái 1

Nghe Thị Hoài Minh sắp xếp, Trân Trân bình tĩnh lại, sau khi cơm nước xong liền đi làm bài tập.

Thị Hoài Minh không có ở bên cạnh trông chừng cô mà là đi ra ngoài một chuyến.

Anh đi đến sát vách tìm Lý Sảng cầm đồ mà Trân Trân đã mua.

Lý Sảng đưa túi xách cho anh, sau đó lại đưa một phong bì đến trước mặt anh: "Trong túi xách này tất cả đều là đồ mua cho vợ cậu, trong phong bì là danh sách và tiền phiếu còn dư lại, mua món gì, mỗi món đồ bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi đều đã liệt kê ra hết, cậu mang về so sánh một chút."

Thị Hoài Minh cầm lấy túi và phong bì, nói với Lý Sảng: "Phiền chị rồi, rảnh rỗi em và Trân Trân mời gia đình chị ra ngoài ăn cơm."

Lý Sảng không thích tính toán mấy chuyện như vậy: "Chút chuyện nhỏ thôi, không cần."

***

Sát vách, dưới ánh đèn bàn.

Trân Trân eo lưng thẳng tắp, viết chữ rất nghiêm túc.

Vừa viết miệng cô vừa yên lặng lẩm nhẩm học thuộc chữ cái.

Lúc Thị Hoài Minh từ bên ngoài trở lại, Trân Trân mới chép đến chữ "i" .

Trân Trân nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh đi vào phòng, vừa muốn mở miệng bắt chuyện với anh, Thị Hoài Minh đã nói trước: "Đừng phân tâm, không cần phải để ý đến anh, tiếp tục."

Trân Trân không thể làm gì khác hơn nuốt xuống câu chào hỏi.

Cô cúi đầu, cầm bút chì tiếp tục nghiêm túc viết.

Thị Hoài Minh không nói nữa, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Trân Trân, rút một quyển sách từ đống sách trước mặt.

Anh mở sách ra nghiêm túc đọc, ngoại trừ âm thanh của tiếng lật sách ra thì không còn tiếng động gì khác.

Trân Trân ngồi ở bên cạnh anh viết chữ, tự nhiên cảm thấy áp lực.

Thần kinh căng thẳng càng ngày càng viết nghiêm túc hơn, chỉ lo Thị Hoài Minh phê bình mình.

Đã nghiêm túc viết xong toàn bộ sáu chữ cái, Trân Trân đưa vở cho Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống, nhận vở của Trân Trân rồi lật qua lật lại.

Lật xong thì nói: "Không tệ, nhớ kỹ hết chưa?"

Trân Trân thật không dám xác định: "Chắc vậy."

Thị Hoài Minh đóng sách giáo khoa trên bàn lại, trả lại vở cho Trân Trân: "Viết chính tả một chút xem."

Trạng thái này của Trân Trân giống như học sinh mới vừa vào tiểu học.

Cô lấy vở chuyển tới trước mặt mình, sắc mặt căng thẳng, mở một trang mới ra, dưới cái nhìn chăm chú của Thị Hoài Minh, hạ bút rất chậm, viết xong sáu chữ cái.

Viết xong lấy tay ra, cẩn thận hỏi Thị Hoài Minh: "Được không?"

Lúc viết Thị Hoài Minh đã thấy rồi, nên liền gật đầu: "Được, hôm nay muộn lắm rồi, chỉ tới đây thôi."

Nghe nói như thế, Trân Trân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay nhiệm vụ học tập đã hoàn thành, cô cũng sẽ không cần nán lại phòng của Thị Hoài Minh nữa.

Trân Trân thu dọn vở, bỏ bút chì xuống rồi đứng dậy: "Vậy em chuẩn bị đi ngủ trước đây."

Không đợi Trân Trân đi ra khỏi cửa phòng, Thị Hoài Minh lại gọi cô: "Chờ một chút."

Trân Trân dừng chân quay người lại: "Còn có. . . . . . chuyện gì sao?"

Thị Hoài Minh không lên tiếng, từ bên cạnh bàn viết chữ đứng lên.

Anh đi ra ngoài rồi đi về hướng nhà bếp, Trân Trân liền đi theo phía sau anh.

Đến nhà bếp, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: "Mấy cái gạo và mì em muốn, còn có dầu muối tương giấm, có thể mua đều mua cho về cho em rồi. Còn mấy món rau dưa, hoa quả, thịt lợn, thịt dê thì tới thời điểm cứ cầm tiền và phiếu đi cửa hàng thực phẩm phụ mua là được rồi. Phía ngoài trường học có một cửa hàng thực phẩm phụ, mua đồ chỗ đó cũng thuận tiện."

Nhắc tới chuyện làm cơm nấu ăn, trong lòng Trân Trân cảm thấy phấn chấn, gật đầu nói: "Được."

Cô nhìn hai bên một chút: "Nhưng mà, làm sao nấu đây?"

Đây chính là nguyên nhân Thị Hoài Minh dẫn cô đến nhà bếp.

Anh dẫn Trân Trân đến cái bếp trước, nói với Trân Trân: "Hiện tại trong thành phố đều dùng than nắm nhóm lò nấu cơm, không dùng lò đất. Dưới đáy lò thả chút báo cũ và củi ngắn, dùng những thứ này châm lửa trước."

Cầm diêm để sát vào, bên trong lò đã nổi chút lửa.

Chờ lửa cháy mạnh hơn chút, anh dùng kìm sắt kẹp một viên than nắm quăng vào bên trong cái lò: "Dùng lửa phía dưới đốt than nắm, đợi đến khi than nắm cháy sẽ thêm than nắm mới lên mặt trên."