Chương 18

Bạn đã được cảnh báo trước.

Bóng tối vô tận bao phủ Lượng Phàm, đến khi anh mở mắt ra đã không biết mình đang ở đâu rồi, nơi anh đang ở là một nơi tối tăm không lọt chút ánh sáng nào. Trên tay giống như bị cái gì đó lạnh như băng khóa lại giạng sang hai bên, dưới mông dường như là một cái ghế, chân trần anh cảm nhận được sàn nhà lạnh buốt, anh bây giờ.. Đang ở đâu?

Anh nhớ là mình đang nói chuyện với Diệp Dương, định giải thích với cậu chuyện mà anh đồng ý chia tay với cậu chỉ là lừa gạt mẹ anh, sau đó, không có sau đó, anh chỉ cảm thấy một cơn đau ập đến rồi mất đi ý thức, đây rốt cuộc là đâu? Diệp Dương hiện tại đâu rồi?

Anh động đậy một chút, tiếng vang 'tích tích' thanh thúy khi kim loại ma sát vang lên trong không gian tối tăm phá lệ lớn tiếng. Một dòng nước lạnh lẽo chảy qua, thấm ướt chân anh khiến cho anh lạnh đến rùng mình, anh nhấc chân lên tránh khỏi mặt đất.

Đằng sau anh, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi sang bên, 'tách' âm thanh vang lên cùng với ánh sáng mãnh liệt đập vào mắt, vì quá chói nên Lượng Phàm phải nhắm mắt lại để thích ứng nhưng cái người đã bật đèn lên lại không có sóng điện não chung với anh, luôn tưởng là anh không muốn nhìn thấy mình.

Cậu đi sang, khống chế cằm anh ép anh đối diện mình, Lượng Phàm mở mắt ra, khuôn mặt Diệp Dương ở ngay trước mắt khiến anh sửng sốt một chút rồi lại lập tức hiểu được những gì đang diễn ra. Thì ra, những điều anh luôn không muốn chấp nhận lại là sự thật không thể chối cãi, cậu thật sự là.. Người đã gϊếŧ Dựa Văn Lạp và những người khác sao? Dù như vậy nhưng anh vẫn không muốn tin, anh mở miệng hỏi: "Em thật sự đã gϊếŧ người? Những vụ thảm án gần đây, đều do em làm?" Bởi vì lâu không nói chuyện, giọng anh khàn đặc, cổ họng cũng đau rát.

Diệp Dương cũng không muốn trốn tránh, cậu nhìn anh trả lời: "Đúng vậy, chính là em làm."

"Tại sao em làm vậy? Vậy còn anh, em tiếp cận anh là có mục đích? Em.. Chưa bao giờ yêu thích anh? Một tý cũng không?" Nếu cậu trả lời phải thì những gì anh làm trước đó là cái gì, ngỗ nghịch với ba mẹ chỉ để đổi lấy người vẫn luôn lợi dụng mình.

"Vì sao ư? Vì em thích thì em gϊếŧ thôi, anh hỏi kỳ ghê. Còn anh, anh nghĩ là em lợi dụng anh? Hừ, anh cũng không xét lại xem anh có gì mà em phải lợi dụng. Nếu em muốn gϊếŧ người thì ai cũng đừng hòng ngăn được, tiếp cận anh là vì.." Diệp Dương cười tà mị, "Trái tim anh đang mang trong người vốn thuộc về em, Tô Viễn vốn dĩ đã tặng nó cho em, anh ta đã nói sau này nếu em muốn thì lúc nào cũng có thể moi ra cho em nhưng không ngờ.. Ha ha, anh ta lại bị cha mẹ mình đem bán! Đã thế đó còn là đồ của em! Em không cam tâm, chạy đi tìm anh ta khắp nơi để lấy lại trái tim này, đồ đã thuộc về em sao có thể dễ dàng cho người khác muốn làm gì thì làm chứ!" Khuôn mặt Diệp Dương vặn vẹo, cậu nghiến răng nghiến lợi gằn ra tiếng.

Lượng Phàm sững sờ, anh cũng chỉ là cái vỏ bao cho đồ của cậu, cho nên cậu chỉ đối trái tim anh thật lòng mong muốn?

"Sau đó vài năm, em gϊếŧ cả nhà Diệp, từ bà mẹ luôn muốn em chết đến lão dượng luôn không quan tâm mọi thứ xung quanh, và cả hai đứa em trai em gái luôn đánh đập coi thường mình. Sau đó, anh muốn biết em làm gì không?" Anh cảm thấy lời tiếp theo sẽ không phải chuyện hay ho gì, muốn lắc đầu nhưng cơ thể lại bất động, anh cảm thấy rất lạnh, mùa thu mà lại lạnh lẽo như đang trong giữa mùa đông vậy, các bộ phận cơ thể đều tê tái, cứng ngắc không nghe điều khiển.

Cậu từ từ cúi đầu ghé vào tai anh nói mấy chứ, anh liền cảm thấy dạ dày mình lộn tùng phèo hết lên, thức ăn đã tiêu hóa xong tự bao giờ cũng muốn nôn ra, anh không chịu nổi nữa, mặt cúi gằm xuống đất nôn đốc nôn tháo. Tiếng dây xích vang lên tích tách tích tách đặc biệt rất êm tai.

Anh gần như nôn hết cả mật phổi ra mới thấy đỡ hơn một ít, mở mắt ra mới chú ý thấy, cái mà anh tưởng là nước thì ra là một vũng máu, anh nhìn theo dòng máu dẫn lên, một cái xác chỉ còn lại bộ xương và thịt máu lẫn lộn nằm yên đó, làn da đã bị lột hết để sang bên cạnh. Thi thể hai mắt trợ trừng đầy sợ hãi, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm úp sấp ở đó, chỗ ngực nhô lên chứng tỏ đây là một người phụ nữ!

Anh run run, "Người đó.." Không phải là mẹ anh chứ? Khuôn mặt anh đã tái nhợt bây giờ cắt không còn một giọt máu.

Diệp Dương tinh nghịch nghiêng nghiêng đầu nhìn đến, "Là cái gì Tần nhỉ, em cũng không nhớ nữa, hì hì, cô ta muốn cướp anh khỏi em ư, em sẽ cho cô ta biết thế nào là đồ của người khác không thể tùy tiện cướp nha."

Anh phủ phục trên ghế, đầu tựa lên thành ghế hỏi: "Vậy anh cũng chỉ là cái vỏ bọc cho đồ của em?".

Cậu chọc chọc khuôn mặt tái mét của anh, "Không phải đâu nha," Anh mãnh liệt mở mắt, "Anh đã nói sẽ ở bên em cả đời, nên anh cũng là của em rồi, anh hối hận cũng không kịp đâu."

"Để em kể anh nghe nhé, lúc em ở cùng Tô Viễn ý..

Tô Viên, là một người.. Nói thế nào nhỉ, bên ngoài ôn nhu xinh đẹp nhưng bên trong thực chất chứa đầy dơ bẩn, năm em quen biết anh ta là mới mười tuổi, anh ta mười ba, anh ta thích em, nói cái thân thể của em rất xinh đẹp, luôn muốn đυ.ng chạm em, anh ta là người duy nhất đối tốt với em nên cái thân thể này anh ta muốn thì cứ cho đi. Nhưng anh biết đấy, một đứa trẻ mười ba tuổi làm được cái gì chứ, lần đầu tiên anh ta đem em đè xuông, lột hết đồ của em nhưng cái thứ nhỏ xíu đó của anh ta lại không làm ăn được gì, chỉ có thể hút liếʍ cơ thể em cho đỡ thèm. Ha ha, năm anh ta mười năm tuổi cơ thể sinh lý đã bắt đầu phát triển nhưng gia đình anh ta lại gặp biến cố, anh ta theo cha mẹ rời đi mà không nói câu nào, ngày hôm sau em mới biết đến, điên cuồng đuổi theo nhưng không tìm được họ. Sau đó bị lạc, có người đem em về nhà, cái người đó chính là cha ruột của em đấy, ông ta bây giờ làm một cảnh sát quan to chức trọng, hôm anh điều tra em chính ông ta đã thả ra một số tin tức để anh hiểu nhiều hơn về em, nếu không anh nghĩ một gia đình danh giá như Diệp gia lại có thể để lộ tin tức xấu như vậy cho người khác biết đến? Ông ta đưa em về nhà, cảnh cáo bọn họ không nên làm gì tổn hại em, cả nhà họ run sợ, em lại sống tốt được mấy ngày thì cuộc sống lại trở về lúc ban đầu.

Sau đó là em gϊếŧ người rồi được lão cha che chở, đen vào vieenh điều trị tâm lý đó.

Ngày em ra khỏi cái bệnh viện tâm lý kia là ngày hai người họ Tô kia chết, dám đem đồ của em ra khỏi em, em sẽ làm bọn họ phải trả giá thật đắt!"