Chương 6

Tên thủ hạ cũng không dám nói gì, vội vàng đem Trần Kinh Đông lôi kéo ra khỏi tầng hầm, Trần Kinh Đông bất mãn kêu lên mà lúc này Diệp Ninh cả người cũng đã mềm như bông ngã trên mặt đất.

"Hức" cuối cùng toàn thân cũng được thả xuống, cánh tay bị trật khớp do bị dây thừng thít chặt trong thời gian dài đã ứ ra từng mảng xanh tím, cậu suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, khóc thút thít vài tiếng lại bị nam nhân cao lớn túm lấy, nam nhân thô lỗ nắm chặt cánh tay cậu, Diệp Ninh cho rằng hắn muốn bẻ gãy tay của mình liền sợ hãi khóc thê thảm "Không...cầu ngài! Cầu ngài...đừng a a a a!!!"

Hét thảm một tiếng, cánh tay bị trật khớp của Diệp Ninh lần nữa bị nắm lấy ngay sau đó vết thương vốn đau đớn tựa hồ đã biến mất.

Cậu kinh hồn nhìn nam nhân, hai mắt đẫm lệ có vài phần cảm kích "Cảm ơn."

"Cảm ơn?" Nam nhân như nghe được chuyện cười dân gian, cười dữ tợn rồi ném cậu xuống đất "Lão tử chỉ là muốn ȶᏂασ mày sướиɠ hơn thôi!"

Nói rồi nam nhân đem Diệp Ninh nắm lấy kéo lên, trước mặt mọi người dở trò hạ lưu bắt lấy một bên đùi cậu làm lộ ra âʍ ɦộ bị thao thối nát sưng đỏ đến cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn đọng lại chưa được rửa sạch.

"Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, có muốn dươиɠ ѵậŧ của lão tử không?"

Diệp Ninh thất thần run run nói "Tôi..tôi a hức không..." khuất nhục không nói nên lời.

Nam nhân cũng đoán được cậu sẽ nói như vậy, lãnh đạm nói "Con đĩ mất dạy! Hoàng Mao, đem roi của lão tử lấy tới."

Tên lưu manh tên Hoàng Mao tung ta tung tăng lấy roi tới, còn nói "Lão đại, ngài đánh chết tên này đi!"

Nam nhân cười "Cho bọn bây xem vài thứ mới mẻ."

Nói rồi nắm chặt roi hướng đến thân mình của Diệp Ninh quất đánh không ngừng.

"A a a a! Đau quá!" Diệp Ninh bị đánh đau kêu thảm một tiếng, trên da thịt nháy mắt rơi xuống một dấu vết đỏ tươi.

Roi vốn chuyên dùng để dạy dỗ, lực sát thương không lớn nhưng đánh vào trên người lại vừa đau vừa ngứa, khó chịu vô cùng, huống chi là Diệp Ninh đang suy yếu.

Nam nhân giống như đang trêu chọc Diệp Ninh mông, đùi, cẳng chân từng trận từng trận quất đánh, trên da thịt kiều nộn lưu lại từng vệt đỏ, mà ở da thịt trắng nõn phá lệ hương diễm, tiếng khóc thống khổ cũng trở nên dâʍ đãиɠ hơn.

Vốn dĩ roi đã được tẩm xuân dược, tiếng kêu rên của Diệp Ninh nguyên bản là đau đớn cũng bắt đầu biến chất, tiếng khóc nhiều thêm vài phần da^ʍ khí khó nhịn.

"A không cần..a..a..thật ngứa a..."

Nam nhân thô bạo nâng mắt cá chân của của cậu lên, nhìn vào âʍ ɦộ sưng lạn của cậu bắt đầu động dục, nặng nề quất xuống một roi.

Chỉ nghe "chát" một tiếng, roi chuẩn xác đập vào môi âʍ ɦộ kiều nộn, Diệp Ninh thê thảm hét lên một tiếng, tao âʍ ɦộ run lên từng đợt, miệng âʍ ɦộ thậm chí chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ "A a đau quá..a a tha cho tôi đi a a a a.."

Bầu không khí trong phòng dần trở nên khô nóng sắc tình, đám thủ hạ cũng nuốt nước miếng nhìn bộ dáng của Diệp Ninh bị đánh đến động dục.

"Sướиɠ không? Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ!"

Nam nhân lại nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo càng cao, làm hai chân của cậu cong thành hình cung buộc phải thừa nhận từng trận quất đánh sắc tình.

Âʍ ɦộ non nớt bị quất đánh lung tung càng thêm sưng đỏ bất kham, thậm chí hai cánh môi âʍ ɦộ đều bị đánh đến sưng lên, Diệp Ninh đau đớn cuồng loạn kêu khóc, hai tay lung tung bắt lấy cái gì đó nhưng cái gì cũng không bắt được.

"Không! A a a cầu ngài đừng đánh nữa! Đau quá ô a a! Tha cho tôi đi ô ô ô tha tôi đi! A a a a a a!"

Tiếng khóc thê thảm quanh quẩn trong tầng hầm ngầm, đột nhiên thân mình tràn đầy vết thương của Diệp Ninh kịch liệt co rút vài cái, một bên đùi bị xách lên cũng run rẩy không ngừng, giây tiếp theo, một lượng lớn chất lỏng không biết là nướ© ŧıểυ hay là dâʍ ŧᏂủy̠ từ âʍ ɦộ phun ra không ngớt, chỉ trong nháy mắt liền tạo thành một vũng nước!

"Cái đcm, bị đánh đến mất khống chế, con đĩ này cũng quá da^ʍ rồi!"

"Đúng vậy, nhìn thì giống một tên nam nhân, nào biết được sau lưng là một con gái điếm da^ʍ tiện, tao chỉ xem thôi mà thằng em đã cứng rồi"

"Không! Tôi không phải hức không...đừng đánh...đừngđánh" Giữa ánh mắt da^ʍ tà của những người xung quanh, cậu như điên loạn mất khống chế run loạn lên, thê thảm cầu xin nam nhân buông tha chính mình.

Hô hấp của nam càng trở nên thô nặng nhìn cậu, lặp lại nói "Có làm cɧó ©áϊ của lão tử hay không?"

"Tôi làm...tôi làm cɧó ©áϊ... cầu ngài...tha cho tôi...tha tôi đi hức..." Lúc này Diệp Ninh nào dám nói không.

Nam nhân đột nhiên buông cậu ra, như hổ rình mồi nhìn gương mặt đầy nước mắt của cậu.

"Cầu lão tử ȶᏂασ mày!"

Giống như là đã hoàn toàn từ bỏ cái gì gọi là tôn nghiêm, Diệp Ninh gian nan ngồi dậy, tách hai đùi ra, hai mắt sưng đỏ đẫm lệ đã không còn tiêu cự, thê lương cầu xin "Cầu ngài..hức..cầu chủ nhân ȶᏂασ cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ"