Chương 8

Lúc này nam nhân cũng nương theo cổ dâʍ ŧᏂủy̠ như phát điên không ngừng đâm mạnh vào tử ©υиɠ, Diệp Ninh trải qua từng đợt cao trào kí©h thí©ɧ liên tiếp khóc không ngớt, dươиɠ ѵậŧ điên cuồng đâm rút, hung hăng va chạm, đem Diệp Ninh đáng thương ȶᏂασ đến chết đi sống lại, ngông cuồng đυ. ȶᏂασ không dưới mấy trăm lần sau đó mới gầm nhẹ vào nơi sâu nhất, cánh tay cường tráng của nam nhân gắt gào đè hông của Diệp Ninh lại, tinh hoàng trướng trướng phồng lên vài cái, trong nháy mắt ở nơi sâu nhất của tử ©υиɠ phun trào từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng!

Diệp Ninh bị bắn đến trợn trắng mắt kêu thảm, cơ thể vì cao trào run rẩy kịch liệt.

Nam nhân bắn tinh lực đạo rất mạnh, thời gian cũng dài, ước chừng bắn đến ba bốn phút mới buông tha Diệp Ninh.

Chờ đợt bắn tinh kết thúc, bụng Diệp Ninh đều trướng lên, phát ra từng tiếng lộc cộc lộc cộc rung động, phỏng chừng đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi của nam nhân.

Cậu thất hồn lạc phách run run, không có điểm chống đỡ nên thân mình "bang" một tiếng liền ngã trên mặt đất, từng mạc ửng hồng trên da thịt che kín bởi mồ hôi, giống như là mới được vớt ra từ trong nước, nam nhân nắm lấy mắt cá chân cậu, thô bạo rút đại điểu ra, trong phút chốc đại lượng dịch nhầy trắng hỗn loạn phun trào tạo thành một vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngay dưới thân Diệp Ninh.

"Con cɧó ©áϊ da^ʍ tiện, bị lão tử đυ. sướиɠ hay không?"

Giọng nói như ác ma của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu, Diệp Ninh khuất phục khóc nức nở, ở trước mặt mọi người khóc lóc gật đầu "Vâng...... Tôi...... Tôi rất sướиɠ...... rất sướиɠ...... hức......"

May mà nam nhân sau khi bắn tinh xong cũng không đυ.ng vào cậu nữa.

Cậu suy yếu nằm lê liệt trên mặt đất, thân mình theo từng đợt dư vị cao trào run lên, miệng âʍ ɦộ không ngừng phun trào tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu cũng không quan tâm có bị người khác thấy hay không, tự tôn của cậu dường như đã biến mất hoàn toàn.

Trần Kinh Đông xem đến ướt cả đũng quần nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chưa hết giận, đôi mắt âm trầm nói "Mông tiên sinh, cậu muốn biến hắn thành tính nô để chơi? Nhưng cái tôi muốn là mạng chó của hắn!"

Nam nhân quay đầu lại nhìn về phía Trần Kinh Đông, đôi mắt lãnh khốc sắc bén như chim ưng , Trần Kinh Đông sợ tới mức lập tức câm miệng nhưng trong lòng đã bất mãn tới cực điểm.

"Lão tử sẽ xử lý hắn, mà xử lý như thế nào cũng không liên quan đến ngươi."

Trần Kinh Đông cười lạnh vài tiếng "Hy vọng là như thế." Nói xong lại đi đến trước mặt Diệp Ninh đang thoi thóp thở, một chân đạp lên đầu của cậu, tiểu nhân đắc chí nói "Họ Diệp, đây là kết cục của người đắc tội ta!"

Sau đó nặng nề đạp lên mặt của Diệp Ninh rồi nghênh ngang rời đi.

Chờ Trần Kinh Đông rời đi, Hoàng Mao lén mắt nhìn lão đại đang bị Diệp Ninh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cũng trộm chuồn đi.

Chờ sau khi rời khỏi thôn Hải Đường, Trần Kinh Đông ngồi trên siêu xe, hút điếu thuốc nói "Rốt cuộc sao lại thế này? Mẹ nó, tao cũng đã đưa tiền rồi còn mẹ nó từ chối không gϊếŧ người? TᏂασ no rồi hết sức à!"

Hoàng Mao cẩn thận mà nhìn ngoài cửa sổ, nói "Ai da, Trần thiếu gia chắc ngài không biết, người mà ngài muốn gϊếŧ kia có thanh âm giống với người mà lão đại thích."

"Có chút giống? Chỉ vì cái này!"

Hoàng Mao vội vàng giải thích "Lão đại đối người kia không tồi, nhưng mà người này lại phản bội hắn bỏ chạy, cho nên việc này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng lão đại."

"Ra là vậy, khó trách nhìn hắn đυ. kịch liệt như thế, thì ra là do có hận thù riêng!" Trên gương mặt mập mạp của Trần Kinh Đông lộ ra mạc cười lạnh "Đương nhiên, chuyện này nếu đυ. chết tên đó thì liền cho qua, nhưng nếu hắn không chết...... Hoàng Mao, mày biết thủ đoạn của tao, ngay cả con gái thị trưởng tao còn có thể muốn làm gì thì làm huống chi là một tên côn đồ tầm thường!"

"Vâng vâng vâng, Trần thiếu gia ngài mánh khoé thông thiên, em trở về sẽ khuyên lão đại."

Đương nhiên trong lòng Hoàng Mao rất khinh thường, nghĩ thầm "Mày nếu thật sự có thể oai phong như vậy, vì sao không tự mình đi gϊếŧ Diệp Ninh, mắc cái giống gì phải chạy tới xin sự giúp đỡ của bọn tao."

Ánh mắt của Trần Kinh Đông cũng trở nên hung tợn, dựa theo tâm tư trả thù sâu đậm của hắn, chuyện này khẳng định sẽ không để yên.

Diệp Ninh hôn mê thật lâu, ngủ đến ngày mai có là tận thế cậu cũng không quan tâm.

Cậu cứ như vậy ngủ suốt ba ngày ba đêm, chờ đến lúc mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở trong chăn ấm nệm êm, mu bàn tay còn cắm ống tiêm, có vẻ như đang truyền dịch.

Cậu cực kỳ khó chịu, thân thể vừa đau vừa lạnh run, đầu giống như bị ai đó không ngừng dùng búa đập vào đau đớn.

"Tôi...... Tôi đang ở đâu......"

Diệp Ninh nỗ lực chống đỡ thân thể, nhưng cả người đau nhức chỉ có thể nằm xuống "A...... Đau quá......"

Lúc này, cậu nhìn thấy kệ tủ bên cạnh để rất nhiều đồ vật, sắc mặt đột ngột biến sắc.

Kia đều là một ít da^ʍ cụ khó coi, chuỗi hạt mát xa hậu môn, dươиɠ ѵậŧ giả, còn có trứng rung siêu cấp, dây thừng, kẹp núʍ ѵú, nến, còn có mỏ vịt khuếch trương chuyên dùng cho phụ khoa, càng nhìn Diệp Ninh càng run lẩy bẩy.

Không...... Cậu không thể tiếp tục ngốc ở nơi này...... Ở chỗ này cậu sẽ bị tra tấn đến chết mất......

Chỉ cần tưởng tượng đến tên ác ma đã cưỡиɠ ɠiαи cậu liền sợ hãi mà cả người run run.

Mà đúng lúc này một tên lưu manh đi đến, thấy Diệp Ninh đã tỉnh lại liền tức giận "Ai ai, tỉnh rồi thì nhanh chóng đứng lên, đỡ cho tao phải hầu hạ mày!"

Diệp Ninh vội vàng bò dậy, kinh hoàng tiếp nhận bát cháo loãng.

Ai ngờ tên lưu manh đánh giá cậu một lúc, nhìn bộ dạng uất ức này của cậu liền ác ý đá vào chén cháo, cháo đang nóng hổi ngay lập tức rơi vào tay của Diệp Ninh.

Diệp Ninh bị bỏng kêu thảm thiết một tiếng, vừa muốn nói gì, tầm mắt vì sợ hãi dừng lại một chỗ.

Tên lưu manh còn đang kịch liệt mắng nhiếc nói "Xem mày một bộ dạng tiện nhân, đừng tưởng rằng bị lão đại thao là có thể bảo toàn mạng sống, cái mạng nhỏ này của mày đang nằm trong tay tao!"

Đương nhiên không chờ hắn nói xong, hắn đã bị người đem chân đá một cái lập tức bị đá ra xa đến 3-4 mét!

Tên lưu manh không biết là ai, mặt xám mày tro mà bò dậy vừa định mắng thô tục, chờ đến khi thấy người tới là ai cả khuôn mặt bởi vì sợ hãi liền vặn vẹo.

"Ôi chao! Lão đại, thực xin lỗi em... em không biết ngài ở đây!"

"Mày vừa mới nói cái gì?"

"Em......Ai u, em sai rồi lão đại, tha em lần này đi! Tha em đi!"

Cao lớn nam nhân cười cười "Đem cháo trên mặt đất uống hết, việc này liền cho qua."

"Vâng vâng lão đại."

Tên lưu manh không dám nhiều lời, quỳ rạp trên mặt đất uống đống cháo dơ dưới đất.

Diệp Ninh nhìn càng run bần bật, không nghĩ tới nam nhân này đối với thủ hạ của hắn cũng tàn nhẫn như vậy.

Đương nhiên không chờ tên lưu manh liếʍ xong đống cháo, nam nhân liền đem Diệp Ninh từ trên giường túm lên.

"A...... Không......"

Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng Diệp Ninh có vẻ đã khôi phục không tồi, vết thương trên mặt đã phai nhạt không ít nhưng mí trên lại vừa hồng vừa sưng trông vẫn rất tiều tụy, nam nhân lại nắm lên cánh tay của cậu nhìn miệng vết thương ở cổ tay cũng đã đóng vảy.

Nam nhân ánh mắt thâm trầm, nhìn đến mức Diệp Ninh cả người run bần bật.

Nam nhân đột nhiên đem cậu kéo vào trong lòng ngực, Diệp Ninh sợ hãi cầu xin, hắn liền thô bạo ôm lấy vòng eo của cậu, gương mặt có chút thô ráp tiến lại gần mặt của cậu làm cả người cậu nổi cả da gà.

"Không...... Không cần......"

Thanh âm quen thuộc lại yếu ớt vang lên, làm hô hấp của nam nhân chợt nặng nề càng thêm thô bạo ôm chặt cậu.

"Nhớ rõ những gì lão tử đã nói!" Một bên hung hăng dọa dẫm, một bên đem hai tay của cậu bẻ về phía sau, buộc cậu phải càng tiến lại gần hắn.

Diệp Ninh hoảng sợ ngẩng đầu, cậu đương nhiên nhớ rõ bởi vì bàn thân kháng cự nam nhân liền dùng roi hung hăng quất đánh, âʍ ɦộ của cậu đến bây giờ vẫn còn sưng, có lẽ cả đời này Diệp Ninh không thể quên bản thân bị quất đánh đến mất khống chế, đau đớn cùng với khuất nhục......

"Tôi...... Tôi nhớ rõ......" Diệp Ninh không dám tiếp tục phản kháng, chỉ có thể ngậm nước mắt tùy ý nam nhân vuốt ve.

Tên thủ lĩnh lưu manh lại cao lớn cường tráng không kiêng nể gì xoa bóp mông cùng vòng eo non mềm của cậu rồi sờ đến hạ thể, Diệp Ninh chỉ có thể run run không dám nhúc nhích mặc cho nam nhân tham nhập vào phía trong quần của cậu, vuốt ve thịt viên mẫn cảm cùng môi âʍ ɦộ sưng đỏ.

"Sưng to như bánh bao luôn này."

"A......" Cách hình dung làm Diệp Ninh càng cảm thấy thẹn, nước mắt lại rơi xuống.

Nam nhân đẩy cái l*и nhỏ ra, vuốt ve môi âʍ ɦộ một chút liền mạnh mẽ cắm vào hai ngón tay, moi lộng thịt non bên trong "Mẹ nó, kẹp chặt như vậy, thật là con đĩ dâʍ đãиɠ thiếu đυ.."

Diệp Ninh xấu hổ đến mức cổ đều đỏ, đôi mắt chứa đầy nước gục xuống.

Hô hấp của nam nhân càng thêm thô nặng cắn cắn vành tai của cậu, một bên thì làm cái l*и nhỏ của cậu, một bên cắn răng nói "Đôi khi lão tử thật muốn đυ. mày tới chết!"

Giọng nói dữ tợn cùng với câu nói khủng bố làm Diệp Ninh muốn ngất xỉu bỏ lại tất cả. Ngay sau đó, nam nhân lại buông cậu ra.

Tuy rằng đũng quần đã trướng lên như ngọn núi, nam nhân lại một bộ dáng ung dung ngồi lên ghế dựa gần đó, chờ tên côn đồ kinh hoảng thất thố chạy đi, nam nhân liền chỉ vào tủ đồ chứa đầy hình cụ tình thú "Cɧó ©áϊ, tùy tiện chọn một cái đi."