Chương 1

Cuối tháng tám, mặt trời ló ra sau màn sương mờ đυ.c, bầu trời xanh thẳm, những tia nắng mai xuyên qua bốn phía. Mặt hồ vẫn phẳng lặng, ánh sáng ảm đạm như cũ. Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của một đứa bé và tiếng chửi rủa ồn ào.

Kỷ Hoài Hương lấy bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn ra nhanh chóng mặc vào, khi tầm mắt rơi vào chiếc áo khoác đơn bạc, giữa lông mày hiện lên một tia chán ghét, nhưng cô vẫn lấy chiếc áo khoác ra mặc vào.

Đi đến căn nhà nhỏ cạnh trước cửa, Kỷ Hoài Hương đưa tay gõ nhẹ vài cái. Không lâu sau, phía sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân sau đó cửa từ từ mở ra, nhìn thấy Kỷ Hoài Hương, người phụ nữ có chút kinh ngạc: “Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”

Kỷ Hoài Hương đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn ra: “ Dì Quý buổi sáng tốt lành, hôm nay con có hẹn giao hàng cho một vài khách. Nhân tiện, con muốn nói là khoảng thời gian tới con sẽ không nhận đơn được”.

Dì Quý mặc một bộ quần áo ngắn tay, một tay nhận bữa sáng, một tay phe phẩy cây quạt vài cái. Ánh mắt bà rơi vào chiếc áo khoác mà Kỷ Hoài Hương đang mặc, không hề ngạc nhiên chút nào: “Mấy hôm trước ta có đưa cho con mấy hương liệu kia, con nhớ kỹ chưa?”

“Về cơ bản là không có vấn đề gì”

Dì nghe cô nói vậy thì biết rõ Kỷ Hoài Hương đã nhỡ rõ nên cũng không nói thêm gì nữa.

Kỷ Hoài Hương đã quen với bộ dáng ít nói lãnh đạm của dì, cô cười nói: “Dì Quý, đồ ăn vẫn còn nóng dì ăn sớm nhé, cháu đi trước đây”. Thấy dì gật đầu, cô xoay người bước đi dọc theo con hẻm.

Vào buổi sáng sớm, sắc trời sáng lên rất nhanh. Trên đường đã có một đoàn xe dài nối đuôi nhau, tiếng còi xe vang lên không đều khiến cho buổi sáng trở nên bận rộn, ồn ào càng làm lòng người thêm phiền muộn.

Kỷ Hoài Hương đi theo dòng người dọc theo trục đường chính,qua nhiều ngã tư rồi dừng lại trước cửa hàng.

Cô từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, mồ hôi trên trán chảy ra, chiếc khăn tay trong nháy mắt đã ướt đẫm. Nhiệt độ cao hơn ba mươi độ, cô mặc một chiếc áo khoác dài tay, tuy đã quen nhưng vẫn hơi khó khăn.

Kỷ Hoài Hương kéo ống tay áo lên cao, mồ hôi dưới thái dương nhỏ xuống cánh tay trắng trẻo, lấy khăn tay lau hết mồ hôi lại vén tay áo buông xuống.

Vào trong cửa hàng, Kỷ Hoài Hương nhấn mở công tắc đèn điện, cả một quầy những lọ nước hoa lập tức sáng lên.

Những lọ nước hoa đủ hình dạng dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói lóa và quyến rũ, ngay cả chất lỏng bên trong cũng trở nên óng ánh. Ánh mắt của kỷ vũ hành rơi vào những lọ nước hoa được sắp xếp ngay ngắn, đôi mắt đen bóng như vì sao, so với những lọ nước hoa tinh xảo còn sáng chói hơn.

“Hoài Hương, chào buổi sáng”

Bên ngoài một cô gái trẻ bước vào, thời tiết quá nóng, từ trong ba lô cô lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ chiếc khăn tay.

“Buổi sáng tốt lành, nước hoa của cô đã làm xong rồi, đợi tôi một lát nhé”

Kỷ Hoài Hương lấy từ trong hộp ra một lọ nước hoa màu hồng nhạt, đưa nước hoa và giấy thơm màu trắng cho cô gái, sau đó lập tức đứng cách cô nửa mét: “Nước hoa đã điều chỉnh theo yêu cầu của cô, thử xem có hợp không”.

Cô gái cầm một mặt giấy thử, xịt nước hoa lên mặt còn lại, đặt giấy thơm cách một khoảng trước mũi rồi bắt đầu vẩy giấy thơm.

Hương thơm tươi mát quanh quẩn trong mũi, hoa đào ngọt ngào tươi mát nồng nàn hòa quyện với hương dâu hương đào thanh thanh làm cho người ta muốn lại gần.

Hương gỗ thoang thoảng tựa như giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng của người thân khiến cô nhớ lại khoảng thời gian đợi mẹ mua kẹo hồi bé.

“Không sai, chính là hương vị này, lần này thậm chí còn dễ ngửi,thơm hơn trước”. Cô gái hưng phấn nhìn về chai nước hoa hương anh đào, rất hiếm khi nói: ”Cảm ơn cô”.

Người mẹ của cô gái đã mất một năm trước.

Cửa hàng nằm tại góc con phố nên người qua lại tương đối ít, diện tích cũng không lớn nên không dễ thu hút sự chú ý cúa mọi người. Có lần cô thử mua một chai nước hoa ở đây, không ngờ nó lại khiến cô mê mẩn, sau này còn biết được nơi này có thể đặt hàng theo yêu cầu “nước hoa ký ức” mùi hương ấy có thể khơi gợi lại ký ức về người thân từ đó niềm yêu thích đối với nước hoa của cô đã trở nên không thể thay đổi.

Khóe miệng Kỷ Hoài Hương khẽ cong lên, cảm giác nóng trên người giảm đi vài phần. Thật đáng giá và hạnh phúc khi sản phẩm của mình được người ta yêu thích.

“Hoài Hương, nước hoa này là tự cô điều chế sao?” Trước đây cô ấy đã từng hỏi về chuyện này nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được. Cô ấy nghe nói điều chế hương liệu là một việc rất khó, nhiều người có hàng chục năm kinh nghiệm nhưng vẫn không thể tự sáng chế ra một mùi hương khác biệt.

“Là tôi” Kỷ Hoài Hương cẩn thận giúp cô cất nước hoa vào lại hộp “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ tạm thời không nhận đơn nữa”.

“A...?”

“Sắp khai giảng rồi, mấy ngày nữa là tôi phải đến trường” Kỷ Hoài Hương trả lại nước hoa cho cô gái rồi lại đứng cách cô nửa mét: “Cửa hàng vẫn bán bình thường, nhưng nước hoa theo yêu cầu thì không điều chế”.

Trước khi đến trường báo giảng, cô đến trông coi cửa hàng hộ dì Quý. Cửa hàng ban đầu là của dì Quý sau này dì dạy cô điều chế nước hoa rồi còn cho cô một nửa cửa hàng. Dì Quý là người cô cảm thấy biết ơn thứ hai trong cuộc đời.

“Chúc mừng cô nha, tôi còn một năm nữa mới thi, thật mong được như cô thi đỗ nguyện vọng của mình”

Cô ấy nhìn Kỷ Hoài Hương bằng ánh mắt ghen tị, rõ ràng là kém hơn một tuổi mà đã học đại học cô thì vẫn học cao trung.

Nhưng mà, sự chênh lệch này không phải là lớn nhất, càng rõ ràng hơn chính là... Ánh mắt cô ấy rơi trên mặt Kỷ Hoài Hương có chút sửng sốt. Mỗi khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nam sinh trong lớp thường hay thảo luận hoa khôi trường đẹp như thế nào, nhưng khi nhìn Kỷ Hoài Hương, hoa khôi trường còn không đẹp bằng một nửa cô ấy.

“Cố lên nha, một năm sẽ trôi qua nhanh thôi, chúc cô thi đỗ nguyện vọng mình mong muốn”.

Cô gái nhận lấy lọ nước hoa, khẽ mỉm cười gật đầu.

Buổi chiều, Kỷ Hoài Hương bắt đầu kiểm tra số nước hoa còn lại, những đơn hàng được điều chế theo yêu cầu đã được làm xong, những lọ khác cũng đut để dì Quý bán được một thời gian.

Cửa một lần nữa được đẩy ra, đi vào là một người đàn ông trung niên mái tóc hơi lộn xộn mặc một bộ vest màu đen hơi cũ rộng thùng thình, hai con mắt sâu hõm vào.

“Chào ngài, ngài muốn mua nước hoa gì?” Kỷ Hoài Hương chào trước đứng cách người khách không xa, ánh mắt lơ đãng rơi xuống một cái lỗ trên vạt áo.

Người đàn ông trung niên không nghĩ đến chủ tiệm lại là một cô gái xinh đẹp, ông ấy hơi kéo cổ áo, nghĩ đến điều gì đó rồi lại buông tay xuống. Ông nhìn vào mặt Kỷ Hoài Hương rồi nhìn quanh của hàng, để ý thấy một lọ nước hoa trên quầy kính.

“Nghe nói ở đây cô có bán “nước hoa ký ức”?” đôi mắt đỏ hoe của người đàn ông nhìn Kỷ Hoài Hương, ánh mắt sáng lên.

“Cô có thể giúp tôi nhớ đến vợ tôi được không? Để tôi nhớ, nhớ đến cô ấy... Cô có thể xem xem vợ tôi có mùi nước hoa gì không?” giọng nói của ông ấy có phần lộn xộn và cao hơn.

“Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không nhận đơn đặt hàng này nữa”. Kỷ Hoài Hương không nhận tiền, điều chế nước hoa cũng không phải là một việc dễ.

Công dụng của “nước hoa ký ức” là dùng mùi hương để đánh thức khách hàng và khơi gợi lại một số kỷ niệm. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong vô thức tình cảnh quen thuộc sẽ tự nhiên hiện ra.

Gợi nhớ và thêm vào bối cảnh cuộc sống của khách hàng hoặc những điều đặc biệt mà họ từng tiếp xúc để tạo nên mùi hương quen thuộc giúp khách hàng có thể tìm lại và đánh thức ký ức cũng như những điều bấy lâu này cất giấu trong lòng và bị lãng quên. So với những loại nước hoa khác, điều chế “nước hoa ký ức” càng mất nhiều thời gian.

“Vô cùng xin lỗi, cửa hàng chúng tôi thực sự không thể nhận đơn hàng này” Kỷ Hoài Hương từ chối.

Người đàn ông trung niên dường như mất đi sinh lực còn sót lại, ông cúi đầu vai chùng xuống như thể đã chịu đựng rất lâu bất kể có tìm được lối thoát hay không.

“Đây là nghiệp chướng của tôi...”

Người đàn ông đứng dậy tự lẩm bẩm: “Vợ tôi đã chết vì bị bệnh tim vào hai năm trước. Mười chín năm trước, Cố gia vì tôi nghèo nên kịch liệt phản đối nhưng cô ấy vẫn nhất quyết cưới tôi, lúc ấy tôi thề rằng nhất quyết phải kiếm được thật nhiều tiền cho cô ấy. Về sau, tôi đã thành công sau mười năm vất vả cuối cùng cũng đã mở được một công ty”. Ông nắm chặt tiền trong tay, gân xanh trên mu bàn tay căng thẳng nổi lên, bờ vai mất đi sức lực hơi sụp xuống.

“Đàn ông giàu có rất dễ thay đổi, câu nói này rất đúng. Khi làm ăn xã giao nhiều hơn tâm tính sẽ dần thay đổi. Khi về nhà, mỗi ngày chỉ thấy cô ấy biết giặt quần áo, nấu cơm, tôi đã nghĩ cô ấy không xứng với tôi... Sau này, tất cả là do con đàn bà đê tiện kia, cô ta đã làm vợ tôi tức giận đến mức lên cơn đau tim rồi lấy hết tiền của tôi...”.

Người đàn ông trung niên bắt đàu mắng tiểu tam đã lừa hắn phá sản, sau đó nhắc đến người vợ tốt của mình, hy vọng cửa hàng có thể giúp hắn tìm được bà ấy, hiện tại hắn tâm tâm niệm niệm chỉ có người vợ của mình.

Luôn có một loại người mắc sai lầm, còn bên ngoài... họ chỉ biết đổ lỗi cho người khác chứ không tự vấn chính bản thân mình.

“Xin lỗi, cửa tiệm không giúp được ông” thanh âm của Kỷ Hoài Hương lạnh xuống cắt ngang lời cầu khẩn của ông “Nước hoa ký ức không thể giúp ông chuộc tội hay giảm bớt cảm giác tội lỗi đâu”.

Bị Kỷ Hoài Hương nói trúng tim đen, người đàn ông đột nhiên nhìn cô, môi bạc ban đầu vẫn tốt bây giờ lại có một chút máu. Hắn mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào được phát ra. Tất cả đồ vật của vợ hắn đều bị tiện nhân kia vứt đi, hắn thậm chí còn không có tư cách gửi đồ...

Nhìn người đàn ông trung niên lảo đảo rời đi, trong mắt Kỷ Hoài Hương không hề có chút chấn động.