Chương 10

Kỷ Hoài Hương ngẩng mạnh đầu lên, đôi mắt đen xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ, khóe miệng tươi cười nói: “Tôi sẽ cắt thành miếng nhỏ cho anh ăn thử trước được không? Nếu anh thấy ngon thì ăn thêm một chút” .

Cố Vô Cẩn khoanh tay, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khịt mũi, sau đó đi đến chiếc ghế phật đá ở bên cạnh đình, cúi người ngồi xuống. Người đàn ông này trông có vẻ kiêu ngạo, dù ngồi trên ghế đá nhưng khí chất vẫn rất nổi bật.

Kỷ Hoài Hương vui vẻ cắt bánh, cô cắt một miếng bánh nhỏ đầy trái cây đặt vào đĩa giấy. Cô đem chiếc bánh đưa cho Cố Vô Cẩn: “ Đây là vị sô cô la không quá ngọt, anh ăn thử xem có thích không?” Sau khi Cố Vô Cẩn lấy chiếc bánh, cô lập tức lùi lại, trở về chiếc bàn đá nhỏ phía bên kia.

Cố Vô Cẩn thần sắc không rõ mà nhìn cô.

Kỷ Hoài Hương lấy ra hai cái vương miện chúc mừng sinh nhật hình ngôi sao quơ quơ trước mặt Cố Vô Cẩn, “Anh... Anh có muốn đội cái này lên không? Tôi nghe nói lúc chúc mừng sinh sẽ đội cái này”.

Cố Vô Cẩn quay mặt đi, “ Tôi không cùng cô chúc mừng sinh nhật đâu”.

Kỷ Hoài Hương đội một chiếc vương miện lên đầu, một chiếc vương miện khác để lên đầu gối Cố Vô Cẩn, rồi lập tức lui về chiếc bàn đá nhỏ đằng kia, trong giọng điệu vui mừng không kìm được: “Tôi biết…”.

Cố Vô Cẩn quay người nhìn cô gái tóc đen dài đội vương miện bằng giấy xấu xí, bởi vì vui vẻ mà khóe mắt cong lên, môi đỏ mọng nhếch lên vì vui mừng, lại có vài phần đáng yêu?.

Anh dùng một tay hất chiếc vương miện trên đầu gối xuống đất, đạp lên nó, thanh âm trầm thấp: “Cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nhìn thứ đồ xấu xí này mà nghĩ tôi sẽ đội sao?”.

“À”.

Vẻ mặt Kỷ Hoài Hương không hề thay đổi, cô tự cắt cho mình một miếng bánh. Nhân viên cửa hàng không hề nói dối cô, bánh ngon đến mức cô không hề thấy chán. Cắn mấy miếng, cô quay đầu nhìn Cố Vô Cẩn đang cầm bánh, nhíu chặt mày nói: "Cố tiên sinh, anh đã nghe bài “Happy Birthday” chưa?".

Cố Vô Cẩn không hiểu thấu nhìn cô.

“Vào ngày sinh nhật tôi cũng muốn nghe hát, anh chắc chắn sẽ không hát cho tôi nghe, nhưng tôi có thể hát cho anh nghe. Anh có muốn nghe không...?” Kỷ Hoài Hương hỏi lại.

“Không muốn!” Thanh âm dường như phát ra từ kẽ răng của người đàn ông, lạnh lùng dị thường.

“À!” Thật đáng tiếc..., cô muốn hát cho anh nghe.

Phong cảnh của vườn hoa hồng rất đẹp, những bông hoa xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh mặt trời, có thể so quốc sắc, hương thơm nhẹ nhàng bay qua, tao nhã và quyến rũ.

Kỷ Hoài Hương ăn xong miếng bánh cuối cùng trên đĩa, quay lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế đá, hoa hồng rực rỡ và xinh đẹp ở phía sau cũng không không bằng một phần phong thái của anh. Tim cô bỗng dưng lỡ nhịp, cảm giác khoảnh khắc này thật mỹ mãn, đồ ăn ngon, cảnh đẹp và một nam nhân xinh đẹp.

“Tôi ăn xong rồi, anh còn muốn ăn nữa không?” Kỷ Hoài Hương hỏi.

Cố Vô Cẩn híp nửa con mắt, lắc đầu, lấy ra một điếu thuốc, hòa tan đi vị sô cô la ngọt ngào trong miệng.

“Ừm, vậy tôi mang phần còn lại về đây” Kỷ Hoài Hương xếp những chiếc bánh còn lại gọn gàng vào hộp, vứt rác vào thùng rác, sau đó cô mỉm cười với Cố Vô Cẩn và nói: “Cố tiên sinh, hôm nay tôi vui lắm, hẹn gặp lại anh”.

Nói xong, cô liền cầm lấy bánh ngọt rời đi.

Cố Vô Cẩn hút một hơi thuốc, tròng mắt đen nhắn nhìn bóng lưng của cô gái đã đi xa, chiếc vương miện xấu xí trên mái tóc dài trông rất buồn cười.

Khi trở lại Cố gia, phòng khách rất yên tĩnh.

“Nhị thiếu gia, cậu đã trở về” Thím Hoa đi về phía trước “Lão gia cùng đại thiếu gia vẫn chưa về ạ”.

Cố Vô Cẩn lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa, “Ừ”.

“Thím Hoa, còn có chuyện gì nữa không?”.

Thím Hoa hơi cúi đầu, hạ giọng nói: "Nhị thiếu gia... hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi vào bếp nấu một bát mì trường thọ nhé?".

Cố Vô Cẩn sững sờ, “Sinh nhật của tôi?”.

“Đúng vậy ạ, hôm nay là sinh nhật tuổi mười chín của cậu”.

Thím Hoa đau lòng nhưng vô năng, thân là người nhà họ Cố mà ngay cả sinh nhật cũng không có ai chúc mừng, không ai nhớ rõ, cho dù nhớ rõ cũng không ai dám nhắc tới. Mà ngay cả chính bản thân cậu cũng đã quên mất.

Cố Vô Cẩn cầm điếu thuốc ngậm tại miệng, khóe miệng giật giật: “Không cần thím Hoa, cảm ơn lòng tốt của thím”.

“Ai, cái kia, vậy tôi xin phép đi làm việc trước”.

Trên mặt thím Hoa hiện lên một nỗi buồn khó tả, từ nhỏ bà đã chứng kiến Nhị thiếu gia lớn lên, khi còn bé cậu được rất nhiều người yêu mến sủng ái..., mà hiện tại...

Phòng khách trổng trải, không khí càng thêm hoang vắng, khói trắng bao quanh Cố Vô Cẩn, khắc họa vẻ ngoài góc cạnh của hắn.

Anh đem điếu thuốc cuối cùng dập tắt, bước lên lầu. Cửa vừa bị mở ea, một thân ảnh màu trắng mạnh mẽ lao vào lòng anh.

Cố Vô Cẩn bắt được nó, định đưa tay xoa đầu bông thì nó lại vùng vẫy rồi nhảy xuống đất.

“Meo, meo” con mèo trăng thuần hướng về phía Cố Vô Cẩn kêu hai tiếng.

“Thái Bạch, con mèo yếu ớt này, lại ghét bỏ mùi thuốc lá trên người anh sao?” Cố Vô Cẩn khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn nó

“Meo!” Thái Bạch đi qua, lông trắng mềm mại cọ vào chân anh, chính là không cho anh ôm.

“Quỷ nghịch ngợm” Cố Vô Cẩn nhìn động tác cọ chân anh của nó, “Khuyết điểm này của em cùng cô gái kia rất giống nhau”.

Cả hai cùng ghét bỏ mùi thuốc lá của anh.

Nghĩ đến Kỷ Hoài Hương, ánh mắt Cố Vô Cẩn tối sầm lại, hành vi hôm nay của cô rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý?.