Chương 15

Đã gần đến ngày 15 tháng 8, ánh trăng càng sáng hơn, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, thành phố dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, ánh đèn neon trên đường phố cũng không ngăn cản được sự rực rỡ của nó. Ánh trăng đi qua theo cơn gió nhẹ, thêm chút mát mẻ. Nhiệt độ ban đêm dễ chịu hơn ban ngày mà ngược lại không có cảm giác nóng bức.

Bãi đậu xe bên ngoài Yến Sắc chứa đầy các loại xe sang, có thể so với một cuộc triển lãm xe hơi hạng sang quy mô lớn.

Chu Tử Thịnh đi phía sau, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vẫn là khϊếp sợ. Anh chưa bao giờ thấy Cố Vô Cẩn tiếp xúc gần gũi với con gái như vậy, hay nói cách khác, anh chưa từng gặp một người con gái nào có thể chạm vào Cố Vô Cẩn.

Người ta nói Cố gia nhị thiếu gia là phế vật, tâm tính xấu xa, chơi đùa với phụ nữ, má ơi, ngay cả ngón tay của phụ nữ cậu ấy cũng không chạm vào, đây là loại nam nhân chơi đùa với phụ nữ sao? Đó chỉ là ham chơi, muốn tìm cảm giác mới lạ thôi. Nếu nói về chơi đùa phụ nữ, thì chính là tiểu tử Tần Hạo kia.

Hiện tại xem ra, A Cẩn muốn phá lệ? Không chỉ chạm vào tay của người con gái mà còn chạm vào vai, à, còn vòng eo nhỏ nhắn của cô.

"A Cẩn, nếu như không được, tôi giúp cậu ôm cô ấy." Chu Tử Thịnh tiến lên giúp đỡ, nhưng Cố Vô Cẩn lại lạnh nhạt nhìn anh một cái, nói: "Cậu đến đằng trước mở cửa xem đi".

Chu Tử Thịnh hai tay ôm lấy hư không, sờ sờ mũi, sau đó mở miệng: "Ôi chao, tôi hiểu rồi!”.

Sau khi Cố Vô Cẩn mở cửa xe, "Ngồi vào đi".

Kỷ Hoài Hương ngoan ngoãn nghe lời , ngồi xuống phía cuối, co lại ở bên kia cửa.

“Muốn đưa cô ấy đi đâu?” Chu Tử Thịnh cầm điếu thuốc đưa vào miệng, chuẩn bị châm lửa.

Cố Vô Cẩn đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: "Không được hút thuốc, đến đại học S đi".

Chu Tử Thịnh liếc nhìn cô bé trong gương, Ôi!!! Cố Vô Cẩn còn biết quan tâm cô gái nhỏ.

Anh có chút không tin được.

“Đến đại học S? Cậu chắc không? Trường học cấm uống rượu, đưa cô ấy về sẽ bị phạt đấy” Chu Tử Thịnh đặt bật lửa xuống, chẳng qua là vẫn ngậm thuốc trong miệng, “Tôi nghĩ là vẫn nên đưa đến nhà của cậu đi”.

Cố Vô Cẩn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào cô gái ngồi bên cửa, có lẽ cô ấy mệt mỏi, đầu nóng bừng, bây giờ cô ấy lại ngoan ngoãn, yên tĩnh, khiến cho lòng anh muốn nhũn ra.

Xe phóng nhanh trong bóng tối, ánh đèn neon liên tục lùi lại, đường vẫn ồn ào nhưng trong xe lại yên tĩnh.

Trên cửa sổ xe phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú, đường nét không rõ ràng cũng đủ để khiến người ta si mê. Lúc này, trên đôi chân to lớn của anh có một loại cảm giác khác thường. Cố Vô Cẩn thu lại ánh mắt, cúi đầu xuống, một bàn tay nhỏ trắng nõn đặt trên chiếc quần đen của mình, vô thức làm loạn.

Nhưng chủ nhân của bàn tay này lại hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, đối phương vẫn là càng ngày càng gần hắn, cuối cùng đặt cả bàn tay trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.

“Ngồi trở lại” Cố Vô Cẩn mặt không biểu tình đối mặt với ánh mặt của cô, lạnh giọng nói.

“Không”.

Đôi mắt đen láy của Kỷ Hoài Hương sáng lên trong veo: “Cẩn ca ca, ôm em một cái đi”.

Xe nghiêng mạnh một cái.

Chu Tử Thịnh chậm rãi gõ nhẹ vào vô lăng: “Xin lỗi nha, tay tôi run quá, hai người tiếp tục đi”.

Kỷ Hoài Hương giơ tay lên, duỗi đầu ngón tay sờ chiếc cằm thon gọn của người đàn ông. Cố Vô Cẩn nghiêng đầu né tránh.

Đôi mắt đen xinh đẹp ngấn nước, giọng Kỷ Hoài Hương vừa yếu ớt và mềm mại: “Em muốn sờ một chút thôi”.

Xe đột nhiên dừng lại, ba người trong xe bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.

Chu Tử Thịnh đạp lại chân ga, “Xin lỗi, xin lỗi, hai người tiếp tục đi”.

Cố Vô Cẩn ở sau gương trừng mắt nhìn anh: "Muốn chết sao?".

“Đây đây, tôi sẽ tập trung lái xe được chưa”.

..., quá là kí©h thí©ɧ rồi.

Anh vẫn nên bảo toàn tính mạng thì hơn. Chu Tử Thịnh tay khẽ động, lập tức bật vách ngăn lên, nhắm mắt làm ngơ.

Đầu ngón tay trắng nõn của cô gái chặm vào cằm anh, khiến Cố Vô Cẩn tê dại một lúc, anh nắm chặt tay Kỷ Hoài Hương, hạ giọng, hung hăng nói: “Không được”.

“Anh làm em đau quá”.

Giọng nói cô nhẹ nhàng có vài phần giọng mũi, rất quyến rũ. Trong lúc giãy giụa, Kỷ Hoài Hương đáng thương lên án hắn bằng đôi mắt to đen láy, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ trào ra khỏi hốc mắt.

Cố Vô Cẩn ánh mắt sâu thẳm, nhìn cô gái vô lực cúi đầu trong lòng hắn, bởi vì say nên khuôn mặt hơi ửng hồng, khóe mắt nhếch lên, môi đỏ mọng, đẹp đến mê người, mị hoặc không còn nửa điểm thanh thuần nào. Ánh sáng trong xe mờ mịt, ánh đèn bên ngoài nhấp nháy, hai người dính sát nhau quá thân mật.

Đôi tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô gái, dần dần siết chặt, ánh mắt sắc bén nhìn xuống cô: "Kỷ Hoài Hương, em có biết mình đang làm gì không?".

Kỷ Hoài Hương mở to hai mắt, trong đôi mắt đen có ngọn lửa thiêu đốt, mặt nước gợn sóng một lát, nổi lên rung động dâng lên rồi biến mất.

“Cẩn ca ca” tay cô chạm vào yết hầu của anh, mang theo hơi thở lạnh lẽo: "Cẩn ca ca, Cẩn ca ca...".

Một tiếng rồi một tiếng, âm thanh giống như một bản nhạc mang lại sự sống, vừa êm tai nhưng cũng khiến con người sa vào chỗ chết.

Cố Vô Cẩn nhắm mắt lại, có chút muốn điên rồi, anh giữ lấy cằm của cô gái, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, dần dần tới gần.

Một giây sau, Kỷ Hoài Hương một tay nắm lấy anh đẩy ra.