Chương 17

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, hẳn là người giúp việc đã mua về.

Kỳ Hoài Hương đeo tạp dề vào, lục lọi trong tủ lạnh một lúc rồi mang tất cả những nguyên liệu cần thiết vào bếp.

"Anh Cố, anh có muốn giúp nấu ăn không?" Cô đứng ở cửa bếp, chân thành mời người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.

Cố Vô Cẩn giữa ngón tay cầm điếu thuốc, nhướng mày nhìn cô, "Em thấy quần áo của tôi thế nào?".

"A...? ".

Chủ đề xoay chuyển có chút nhanh, "Quần áo nhìn rất đẹp. " Kỷ Hoài Hương đáp. Áo sơ mi trắng của nam nhân có hoa văn ở vạt áo, trang nhã tươi tắn, khiến khuôn mặt như ngọc của hắn trông đặc biệt tuấn tú.

"Còn gì nữa không?".

“Sạch sẽ nữa” Trên áo sơ mi trắng không có một vết bẩn hay nếp nhăn nào, đường cắt trên áo rất vừa vặn.

Khóe miệng Cố Vô Cẩn giật giật, "Ngoài những thứ này, em không nhìn thấy cái gì khác sao?".

“Giá cả không hề rẻ”, Kỳ Hoài Hương khẳng định.

“Em nói đúng.” Cố Vô Cẩn cao ngạo dựa vào lưng ghế sô pha liếc nhìn cô, “Bộ quần áo này quả thực rất không rẻ, cho nên em cảm thấy tôi mang một đống tiền đến phòng bếp, thích hợp sao?”.

Kỷ Hoài Hương: "...".

"Vậy anh Cố tiếp tục nghỉ ngơi đi, thật ra một mình tôi là được rồi” cô sợ hãi không nghĩ qua là, đống tiền kia cũng sẽ bị phòng bếp hỏa thiêu mất.

Trong bếp, không khí rất náo nhiệt. Cố Vô Cẩn tự đắc ngồi trên ghế sofa xem tin tức, đôi mắt đen thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia của bếp. Anh là người có nguyên tắc, nếu tí nữa người phụ nữ đó nấu món gì khó ăn thì anh sẽ kiên quyết không động tới.

Cá hấp, thịt bò xào nấm tươi, gà viên chiên, canh sườn heo của Kỳ Hoài Hương đều bày sẵn trên bàn: “Hôm nay tôi nấu không nhiều lắm, không biết anh có thích không, nếu anh Cố cảm thấy ngon, lần sau tôi sẽ nấu cho anh.

Cố Vô Cẩn nhìn đồ ăn trên bàn, có thể nói nhìn khá ngon, có mùi thơm, nhưng lại không biết mùi vị thế nào.

"Anh thử xem? Đồ ăn tôi nấu rất ngon, không phải gì kì lạ đâu", Kỷ Hoài Hương ngồi ở một bàn, nhìn anh đầy mong đợi.

“Tôi không ăn hành, không ăn gừng” Cố Vô Cẩn liếc mắt nhìn món cá hấp trước mặt, nhíu mày, “Không phải tôi muốn bắt bẻ, mà là hai thứ này quá nặng mùi”.

“Anh không thích à?” Kỷ Hoài Hương nhanh chóng bưng đĩa cá hấp đi, “Vậy anh ăn thử món gà viên trước nhé. Thịt tôi nếm qua rất mềm”.

Cố Vô Cẩn gắp một miếng thịt gà vàng óng óng ả cho vào miệng, Kỷ Hoài Hương nhìn anh: "Thế nào? Ăn ngon không?".

“Cũng tạm được” anh hoàn toàn không nghĩ nó ngon như vậy.

Cố Vô Cẩn ăn gà viên sau đó thịt bò, trong miệng nước xốt thơm ngon cực kỳ ngon, không ngờ cô gái này thật sự có thể nấu ăn, mùi vị còn ngon hơn cả đầu bếp Cố gia.

Đôi mắt trong veo của Kỷ Hoài Hương sáng lên, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: "Vậy anh ăn nhiều lên, tôi nấu rất nhiều, còn thừa thì rất lãng phí".

Nói xong, Kỷ Hoài Hương không đi đến đĩa rau mà lấy một đôi đũa sạch và một cái bát nhỏ, cẩn thận gắp những lát hành, gừng trong miếng cá, sợ anh ghét bỏ mùi cá tanh nên cô cho hơi nhiều.

Cô gái lựa rất chăm chú, như thể đang đối mặt với một điều gì đó rất thiêng liêng. Cố Vô Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cô, cầm đũa lên, ngón tay co giật, "Không cần phiền toái như vậy, tôi không ăn cá".

Kỷ Hoài Hương cúi đầu tiếp tục lựa chọn: “Cũng sắp xong rồi” Cô gắp hành lá và gừng ra, sau đó bưng một chiếc bát nhỏ sạch sẽ, múc thịt cá vào trong bát rồi đưa cho Cố Vô Cẩn, cô nói: “Đã lựa xong rồi, cá hấp rất tươi và ngọt, ăn rất ngon, anh nếm thử xem”.

Trên tay cầm một chiếc bát sứ màu trắng, rất nhỏ, móng tay trắng hồng nhạt, mịn màng đáng yêu, trông không giống như có thể tự tay nấu đồ ăn ngon, cũng không có vẻ gì giống như là nhặt hành và gừng bằng tay. Nhưng cô hết lần này lần khác đều làm, còn làm rất tốt, tốt đến nỗi anh không thể từ chối.

Anh gắp thịt cá lên, Kỷ Hoài Hương đã cạo bỏ xương cá, hành, gừng, thịt cá hiện lên trong nước sáng ngời. Anh cho vào miệng, tươi ngọt mềm mại, khó trách trong mắt cô gái tràn đầy tự tin, thực sự rất ngon.

"Cũng không tệ lắm".

Anh thấp giọng khen một câu, cũng không nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỷ Hoài Hương mà kẹp lấy thịt cá, ăn từng miếng một.

Ăn cơm trưa xong, Cố Vô Cẩn ngồi trên ghế sô pha uống trà, hôm nay anh có hơi no.

“Bát đũa đã rửa xong rồi” Kỷ Hoài Hương cởi tạp dề ra, “Đúng rồi, nước hoa tôi đã điều xong rồi, trong tuần này sẽ đến nhà một chuyến để Trầm lão thái thái xác định xem hương thơm cuối cùng”.

“Ừm”.

“Vậy... Tôi đi trước” Kỷ Hoài Hương nhìn Cố Vô Cẩn nói.

Cố Vô Cẩn uống trà, không trả lời cô.

Kỷ Hoài Hương cắn môi, lặp lại một lần nữa: “Anh Cố, tôi phải đi đây”.