Chương 21

“Cố... Anh Cố?” Kỷ Hoài Hương cảm thấy đầu lưỡi mình nghẹn lại.

Cố Vô Cẩn ánh mắt thâm trầm nhìn thấy cô, bởi vì quá kinh ngạc mà khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa vài phần, mái tóc đen dài không nghe lời dính chặt vào một bên, đôi môi đỏ mọng, một vẻ đẹp lộn xộn.

“Hửm” Giọng anh trầm thấp, như thể anh đang dùng giọng mũi.

Bàn tay của người đàn ông vẫn đặt trên lưng cô, kéo khóa váy của cô, Kỷ Hoài Hương như nhớ ra cái gì đó, mạnh mẽ tránh né, lùi về tận phía tủ quần áo, sau đó mới khẩn trương chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”.

“Đây là phòng của mẹ tôi” Cố Vô Cẩn bước tới gần, giọng nói của cô bé có chút run rẩy, làm anh nhớ đến giọng nói của cô bé say rượu đêm đó, mềm mại như một đứa trẻ, như đang làm nũng, chạm đến đầu quả tim anh.

Đối phương tới gần, đứng trước mặt cô, Kỷ Hoài Hương khẩn trương đến cực điểm, cô chặn anh lại nói: “Anh đừng tiến gần đến đây nữa” Cô lui về phía sau, lưng tựa vào cửa tủ, không còn chỗ tránh nữa.

Đôi môi mỏng của Cố Vô Cẩn nhếch lên, anh phảng phất không nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của cô, anh tiến lên một bước, đem người cô ẩn vào tủ quần áo.

Không gian nhỏ hẹp, không khí chậm rãi lưu chuyển, mang theo một ít áp lực yên tĩnh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Vô Cẩn dừng trước Kỷ Hoài Hương. Chiếc váy màu xám nhạt được thiết kế không tay áo làm bằng lụa tuyết lộ ra cánh tay non mịn mềm mại của cô. Chiếc váy màu xám nhạt có nhiều lớp trong suốt, buông thõng không đều, che giấu một đôi bắp chân cực nhỏ và thẳng. Chiếc váy màu xám nhạt có nhiều tầng, bất quy tắc, cất giấu một đôi chân thẳng tắp hết sức nhỏ bé. Kỷ Hoài Hương chân không mang giày, trần trụi giẫm lên tấm thảm lông dê màu xám thẫm, những ngón chân trắng nõn lo lắng mà co lại, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cầm lên mà sờ bóp.

Đôi mắt sâu thẳm khó tả của anh liếc qua đánh giá, phảng phất có vài phần sắc bén, có chút chướng mắt. Sắc mặt Kỷ Hoài Hương trắng bệch, đôi mắt đen khẩn trương ngấn nước, cô lo lắng, sợ hãi người đàn ông sẽ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ. Tựa như trước kia khi có người ngửi thấy mùi hương của cô sẽ trốn thật xa, sau đó dùng ánh mắt kỳ dị chỉ trỏ, vụиɠ ŧяộʍ cười nhạo cô.

Hai tay cô vô lực chống trước ngực Cố Vô Cẩn, như muốn lừa mình dối người, cô chỉ có thể cách xa anh một chú, để anh không ngửi thấy mùi hôi ấy.

Cố Vô Cẩn duỗi đầu ngón tay sờ lên khuôn mặt cô gái, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang tràn ra từ hốc mắt cô, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Sao em lại khóc? Tôi giúp em kéo quá, em ủy khuất à?”.

Kỷ Hoài Hương kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy không thể tin được.

“Hay là em khóc vì thấy cái váy này không đẹp?”.

Bàn tay ấm áp lau đôi mắt cô, anh lau nhẹ tay, chú trọng nặng nhẹ. Cố Vô Cẩn cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào thân hình run rẩy phập phồng của cô gái, "Vậy là do váy không hợp? Em giận sao?”.

Ánh mắt Kỷ Hoài Hương tràn ngập nước ngưng tụ thành bọ nước, chảy xuống đầu ngón tay anh, hơi ấm ngọn lửa đốt cháy cơ thể anh. Nghe được lời nói của đối phương, nước mắt cô ngừng rơi, cô im lặng nhìn Cố Vô Cẩn, ánh mắt người đàn ông đen tối sâu thẳm, không có chút khinh thường hay khinh bỉ.

Một hồi lâu, Kỷ Hoài Hương mới nói: “Anh không ngửi thấy… mùi trên người em à?” Dứt lời, cô cụp mắt xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt thành quyền.