Chương 28

“Anh lại ngửi thử thêm lần nữa đi” Mùi thơm vừa phun ra ra khá đậm hơn so với trước đó.

Cố Vô Cẩn không đưa tay lên chóp mũi ngửi, mà phẩy phẩy cổ tay, có mùi thơm ngọt nhẹ, mang theo mùi sữa, cùng với hương vị trong trí nhớ chậm rãi trùng khớp.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, một người phụ nữ nhã nhặn đi tới sờ đầu cậu bé: “Tiểu Cẩn giỏi quá, con là học sinh giỏi nhất cấp một đó, hôm nay là sinh nhật con, mẹ và cha có chuẩn bị quà cho con, chờ khi con tan học trở về, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật nha”.

Thân hình cậu bé học cấp hai bắt đầu co lại, không còn là cậu bé thấp bé trước đây nữa, che khuôn mặt non nớt, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nhưng ánh mắt lại sáng lên: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, đừng có xoa đầu con nữa, tóc con rối tung hết rồi.

Người phụ nữ khẽ cười nhẹ, giọng nói ôn nhu như nước, “Đúng rồi, bảo bối nhỏ nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi...”.

Kỷ Hoài Hương cho rằng mùi thơm không đúng, “Thế nào? Nếu như không giống, em điều chế lại một lần nữa”.

Người phụ nữ ôn như thanh nhã dần dần biến mất, khuôn mặt xinh đẹp trước mặt càng ngày càng rõ ràng. Cố Vô Cẩn phục hồi lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, đè nén hồi ức. Anh lại nghe thấy mùi thơm trên cổ tay: “Nguyên liệu chính của loại nước hoa này là gì?” Vừa nói xong anh liền hắt hơi liên tục.

“Anh rất mẫn cảm với mùi hương sao?” Kỷ Hoài Hương có chút kinh ngạc.

Người đàn ông đẹp trai với hàng mi đen dày và đôi mắt đen sắc bén yên lặng nhìn cô, khiến người ta có ảo giác rằng mình là con mồi đang bị nhìn chằm chằm.

“Ừm”.

Kỷ Hoài Hương không có hỏi nhiều, nhướng hàng mi dài đen nhánh, nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Vô Cẩn, ánh mắt vẫn sáng trong như cũ, cô nói: “Nguyên liệu chính của nước hoa là hoa sứ quân tử, hương vị cửa nó mang theo mùi sữa bò nhàn nhạt. Anh thấy thế nào, mùi thêm đúng không?”.

Cố Vô Cẩn cầm lấy lọ nước hoa, tuy là một lọ nhỏ nhưng nó thực sự kí©h thí©ɧ trí nhớ của anh.

“Kỷ Hoài Hương”.

Cố Vô Cẩn nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái có làn da trắng ngần, non mịn, cô nhìn anh bằng đôi mắt đen láy sáng trong, rõ ràng cô chỉ là sinh viên năm thứ nhất mà lại biết điều chế nước hoa. không, không chỉ biết điều chế, cô còn có thể dựa theo những gì thuật lại trong tưởng tượng để điều chế ra nước hoa, ngay cả bậc thầy điều hương sư cao cấp nhất trong nước cũng chưa chắc có khả năng làm được.

“Em rất xuất sắc” Anh nói bằng cả tấm lòng.

Kỷ Hoài Hương không thể tin được nhìn anh, con mắt bắn ra ánh sáng chói mắt, “Anh Cố, anh đang khen em sao?” Trong lòng như có người rắc thêm đường, ngọt ngào, “Anh có thể nói thêm một lần nữa không? Đột ngột quá em chưa nghe rõ nữa”.

Cố Vô Cẩn có chút ngại ngùng: “Em đã nghe thấy rồi”.

“Anh lại khen em nữa à” Đôi mắt đen láy của Kỷ Hoài Hương trong sáng, sáng ngời động lòng người.

Mặt Cố Vô Cẩn nóng lên, trừng mắt nói: “Cô gái này, em không thấy ngại à”.

“Ừm, em biết rồi, anh Cố cảm thấy em rất xuất sắc” Kỷ Hoài Hương cũng không có quá nhiều xoắn xuýt, cô rất vui vẻ, “Nước hoa này có vấn đề gì không?”.

Cái cằm kiên nghị tinh xảo của Cố Vô Cẩn kéo căng, không nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, “Không có vấn đề gì, bà ngoại nhận được sẽ rất vui vẻ. Còn về tiền, tôi sẽ đưa cho em”.

“À”.

Kỷ Hoài Hương cắn cắn môi, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, “Sau này nếu anh Cố cần điều hương, lúc nào cũng có thể tìm em”. Nhung cô lại nghĩ đến việc Cố Vô Cẩn rất mẫn cảm với mùi hương nên chắc sẽ không dùng nước hoa, cái cớ để gặp mặt cũng không có. Nghĩ nghĩ, cô mặt dày bổ sung: “Cho dù không phải điều hương, anh cũng có thể tìm em”.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, đôi mắt đen kịt của Cố Vô Cẩn cuối cùng cũng lộ ra vài phần vui vẻ, "Ừ".

Gần đến Trung Thu, trường học bắt đầu nghỉ lễ, sinh viên bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà, những người ở xa đều lựa chọn ở lại trường học.

Trong ký túc xá, Lâm Hiểu Tuyền cùng Quý Đông Tình đã rời đi, hai người hẹn nhau cùng đi du lịch. Người bạn cùng phòng khác là Giang Vịnh Điềm cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Hoài Hương, cậu thật sự không về nhà sao...? Tết Trung Thu là thời gian gia đình đoàn tụ, cũng là dịp hiếm hoi để bạn bè tụ tập cùng nhau đó”. Vì Trung Thu trùng với ngày Quốc Khánh nên trường học cho sinh viên nghỉ trọn vẹn tám ngày.

Kỷ Hoài Hương đặt tay lên bàn phím một lúc, quay lại mỉm cười: “Tớ cũng không có người thân, ở đâu cũng vậy thôi”.

“À..., thực xin lỗi...” Giang Vịnh Điềm có chút ngượng ngùng, thực xin lỗi vì đã chạm vào chuyện buồn của đối phương.

Kỷ Hoài Hương cười lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, cha mẹ là ai cô cũng không biết, không việc gì phải để tâm.

“Cậu tranh thủ thời gian dọn đồ đi, không phải xe đến lúc năm giờ sao?”.

“Đúng rồi, tớ suýt nữa quên mất” Giang Vịnh Điềm tăng tốc, chỉ chốc lát sau đã thu dọn xong hành lý, “Tớ đi đây, cậu chú ý an toàn nhé, buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, dì quản lý cũng đã nghỉ rồi nên không thể quản lý được”.

“Ừ, cậu đừng lo, tớ biết rồi” Kỷ Hoài Hương vẫy vẫy tay.

Cô chỉ có một mình, ký túc xá yên tĩnh, cây cối xung quanh quạnh hiu, mang đến sự im lặng tịch liêu.

Kỷ Hoài Hương ấn mở điện thoại, mở tin nhắn ra, vào giao diện trò chuyện với Cố Vô Cẩn, giao diện vẫn như cũ không có một tin nhắn mới nào. Nghĩ nghĩ, ngón tai gõ vài chữ vào đó: [Anh Cố, anh có ở đó không?] tin nhắn còn chưa gửi, cô đã xóa đi.

Cảm giác muốn tìm đối phương, nhưng lại không dám đến gần thực sự rất tệ.

Kỷ Hoài Hương uống liên tiếp ba ly nước, cố gắng chống lại xúc động muốn đi tìm Cố Vô Cẩn.

Làm sao bây giờ... Anh Cố, ngay cả việc uống nước cũng khiến cuộc sống của cô có chút khó khăn.