Chương 5

Người đàn ông tùy ý nói chuyện khiến cho mặt Hà Nhu Giai trắng bạch.

Tần Hạo nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô tràn đầy xấu hổ liền hòa giải: “Cô đừng để ý đến lời A Cẩn nói, mũi của cậu ấy mẫn cảm đến mức không thể ngửi được mùi của nước”.

Lại nói tiếp rất kỳ quái, thân là người thừ kế của gia tộc, mũi của Cố Vô Cẩn xác thực rất nhạy cảm, nhưng lại từ cực kỳ nhạy cảm biến thành mẫn cảm, rõ ràng hắn không thể ngửi được mùi thơm. Người thừa kế gia tộc hương liệu không thể ngửi thấy mùi hương cũng đồng nghĩa với việc đã trở thành phế vật.

Hà Nhu Giai nhìn Cố Vô Cẩn đang hút thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng bay ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dạng của anh. Cô cúi đầu, không nói gì rồi quay về chỗ ngồi. Không ngửi được mùi nước hoa, nhưng lại ngửi được mùi khói thuốc lá?

Chu Tử Thịnh thích thú quan sát, cô gái này so với những người trước đây hiểu chuyện hơn, bộ dạng thanh thuần , đôi mắt đen trong sáng, làn da trắng nõn mịn màng, giọng nói trong trẻo, dễ nghe, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Cố Vô Cẩn, có lẽ cô ấy sẽ thay đổi được thói quen của Cố Vô Cẩn?

"Cố nhị thiếu gia thật sự không cho con gái người ta chút mặt mũi nào, sắc mặt của Hà tiểu thư đã trắng bạch ra rồi kìa".

Người đàn ông mặc vest trắng lên tiếng, anh ta là con trai duy nhất của Dương gia, hắn rót một ly rượu cho Cố Vô Cẩn, nói: "Đúng rồi, gần đây tôi đang nghĩ đến việc mở công ty, Cố Nhị thiếu gia có hứng thú muốn tham gia không?" Cố Nhị thiếu gia nổi danh trong vòng là một kẻ ngốc, tiêu sài vô độ. Lúc trước hắn đưa cho đứa con phá gia chi tử của Phương gia, Phương Tranh đầu tư tiền phát triển trò chơi, đêm nay hắn tới đây để lôi kéo đối phương đầu tư.

Cố Vô Cẩn nhấc chân lên bàn trà, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm ly rượu, dưới ánh sáng mờ ảo, con ngươi đen thẫm không rõ ràng, anh mỉm cười nói: "Hả?".

Dương Tường nhìn thấy hy vọng, trong mắt sáng lên, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm, nhiệt tình cười nói: "Tôi dự định mở một công ty bất động sản, Cố Nhị thiếu chỉ cần đầu tư, tình hình trong công ty sẽ không làm liền đến Cố Nhị thiếu, tôi sẽ quản lý hết. Có một mảnh đất ở khu Tây, chính phủ đang chuẩn bị bán đấu giá. Chỉ cần thành lập công ty, mục tiêu đầu tiên là mảnh đất này, vì vậy vốn cần có ngay, không nhiều lắm, chỉ cần 100 triệu là đủ".

“Phì!” Tần Hạo suýt chút nữa phun ra rượu trong miệng, “Ai không phải, tiền đều là A Cẩn đầu tư, vậy cậu ấy có bao nhiêu cổ phần trong công ty…?”.

Dương Tường sắc mặt sáng lên, giơ ba ngón tay: "30%, Cố Nhị thiếu gia, thế nào? Tôi tin chắc rằng sau này công ty có thể đứng đầu trong giới bất động sản...".

"À, không cần. Tôi không có hứng thú với việc này" Cố Vô Cẩn ngắt lời hắn, vẩy tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh.

Dương Tường sững sờ tại chỗ.

Tấn Hạo cầm ly rượu lên lắc lắc, chất lỏng màu đỏ từ trong ly tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, "Tiền là A Cẩn đầu tư lại để cậu làm chủ, cậu nghĩ ai cũng ngu ngốc như cậu à".

Dương Tường bị chọt trúng tâm tư, lập tức thay đổi sắc mặt, đang định mắng hắn, lại bị người đối diện ngăn lại, hung ác trừng mắt nhìn.

Tên ngốc này, hắn có biết trước mặt hắn là những ai không.

Cố gia, Tần gia, Chu gia chỉ cần tùy tiện cũng dễ dàng làm Dương gia phá sản, nếu đắc tội họ muốn trở mình còn khó hơn lên trời. Hắn hối hận khi mang kẻ ngu ngốc này đến đây, vốn là bán một lần ân tình cho Dương gia, thật không ngờ hắn ngu xuẩn như vậy, thiếu chút nữa mà đắc tội Cố gia. Không, nhìn đôi mắt đen kịt thâm thúy của Cố Vô Cẩn hẳn là đã đắc tội rồi.

Người nọ cuống quít cười làm lành "Cố Nhị thiếu gia, bạn của tôi là uống nhiều quá, nói chuyện mất não, không cần quan tâm hắn".

Cố Vô Cẩn cau mày thích thú, hơi cong đôi môi mỏng, nheo mắt lại, "Nếu như uống quá nhiều, sẽ có người đưa anh ta ra ngoài giúp tỉnh rượu".

"Cố Nhị thiếu gia? ".

Chu Tư Thịnh mỉm cười ấn nút trên vách tường, giây tiếp theo, vài người mặc áo đen tay chân to lớn đi tới mang Dương Tường đi.

Nhìn thấy tình huống này, Hà Nhu Giai len lén liếc nhìn Cố Vô Cẩn, càng trở nên yên tĩnh, không tranh giành không làm khó, nhã nhặn ngồi tại đó cầm ly cocktail hơi ngọt uống từng ngụm nhỏ, khuôn mặt trắng nõn thanh thuần dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng càng trở nên bắt mắt.

“A Cẩn, tí nữa ở sườn núi Kỳ Dương có một trận đấu, cậu muốn đi không?” Tần Hạo nhấc chân lên, đôi mắt đào hoa sáng ngời.

Cố Vô Cẩn đứng lên, vỗ nhẹ khói bụi trên vạt áo, “Không đi”.

“Giờ cậu về à?” Tần Hạo lập tực ngồi dậy.

Hà Nhu Giai đặt ly xuống, bước nhanh sau Cố Vô Cẩn ra ngoài.

Người đàn ông có dáng người cao, dáng người thậm chí còn nổi bật hơn cả người mẫu nam, khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ đến lạ thường. Đáng tiếc... Hà Nhu Giai cụp mắt xuống nhìn hai chân Cố Vô Cẩn, nghe nói là bị thương mới trở nên như vậy. Anh bước đi rất nhanh, bước chân một cao một thấp, dù không rõ ràng vẫn có thể thấy bước đi có phần khập khiễng.

Nói không ngại là không thể nào, người bình thường ai nguyện ý yêu một tên què.

“Đây là mười vạn, từ ngày mai cô không cần xuất hiện ở trước mặt tôi". Cố Vô Cẩn bỗng nhiên quay đầu nhìn Hà Nhu Giai.

"Vì cái gì?" đôi mắt long lanh đẫm lệ của Hà Nhu Giai tràn ngập sự sợ hãi, cô khó có thể tin được.

“Hai ngày nay tôi đã chán nhìn mặt cô rồi.” Anh rút điếu thuốc đưa lên miệng, “Chướng mắt.”

"Cố Nhị thiếu gia...".

Hà Nhu Giai cắn môi không dám nhìn anh.

Tuy rằng để ý đến đôi chân bị tật của hắn, nhưng khuôn mặt trước mặt cũng đủ khiến tâm hồn cô điên cuồng, không muốn buông tay: “Em không cần tiền, em yêu anh, em muốn ở bên cạnh anh”.

Bên này, Tần Hạo cùng Chu Tử Thịnh không chút kiêng kị nào, hiên ngang nhìn cảnh chia tay trước mặt với vẻ phấn khích.