Chương 9

Chu Dĩ Chi sửa sang lại tóc và quần áo của mình một chút, xoay người nhìn thấy Lý Thanh Thu bị trói, vẻ mặt kỳ quái, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn bọn họ.

Hắn đứng thẳng người, chậm rãi bước tới rồi ngồi xổm xuống, rất ưu nhã cởi dây thừng cho nàng.

“Lý cô nương, ta cứu nàng đúng là thuận tay, không cần quá mức cảm tạ. "

Hắn một lần nữa đứng lên, tựa như thần giáng lâm nhân gian, thanh âm mờ mịt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng.

[Hắn thật đẹp trai.]

Chu Dĩ Chi mỉm cười, cô nương này quả nhiên đã bị hắn mê hoặc đến điên đảo.

Đều là chuyện thường ngày mà thôi.

[Hắn sẽ không cho rằng ta sẽ nghĩ như vậy chứ?]

Chu Dĩ Chi nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Lúc Chu Dĩ Chi về phủ trời đã khuya.

Mẫu thân hắn còn chưa ngủ, nhìn thấy Chu Dĩ Chi trở về, vội vàng chạy tới: "Con trai, ta còn tưởng rằng hôm nay con cùng Lý cô nương sẽ ngủ ở bên ngoài, sao con lại trở về rồi?”

“Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Lý Thanh Thu bị người ta bắt cóc, con đi cứu nàng ta. "

Chu Dĩ Chi mặt không đỏ tim trả lời.

"Làm tốt lắm con trai, con đây là anh hùng cứu mỹ nhân! Lý cô nương hiện tại khẳng định đối với con ái mộ vạn phần, nương đây liền chuẩn bị lễ hỏi cho con. Ngày mai sẽ thay con đến cầu thân!”

Chu Dĩ Chi đang muốn từ chối, mẫu thân hắn đã nhanh như chớp chạy mất.

Quả nhiên, đối với chuyện chung thân đại sự của con cái, bất cứ người già nào cũng sẽ trẻ ra mười tuổi như đi giày của người già khỏe mạnh.

Chu Dĩ Chi mất ngủ.

Hai mươi mấy năm đây là lần đầu tiên hắn mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn mang hai cái vành mắt thâm quầng cực kỳ dễ thấy đi ra khỏi cửa.

“Vương gia, ngài làm sao vậy? "Hạo Chí nhìn thấy hắn, vội vàng hỏi han ân cần.

Chu Dĩ Chi hai mắt vô thần từ trên ghế ngồi xuống, chậm rãi mở miệng như chú rái cá.

"Hả?"

Hạo Chí cả kinh: "Vương gia! Ngài đừng dọa ta mà!”

Chu Dĩ Chi cau mày: "Ta không sao, đừng có gào lên nữa, ngươi phiền quá!”.

Hạo Chí oan ức ngậm miệng lại.

Hắn xoa xoa mi tâm của mình: " Hạo Chí, ta hỏi ngươi một vấn đề này nhé."

“Vương gia ngài nói đi.”

"Nếu như, ta nói là nếu như, có một cô nương hôn ngươi, cái này nói lên điều gì?"

Hạo Chí trợn tròn hai mắt: "Cô nương? Hôn ta? Vương gia, loại chuyện này làm sao có thể phát sinh ở trên người ta được chứ?”

“Ta nói là nếu như! Ta bảo ngươi tưởng tượng một chút! Là tưởng tượng. Hiểu không?” Chu Dĩ Chi vươn nắm đấm ra vẻ muốn đập hắn.

Hạo Chí theo phản xạ có điều kiện che đầu lại:

“Nhưng mà…”

“Vương gia, ta không tưởng tượng ra được, bị một cô nương hôn là cái cảm giác gì?"

Chu Dĩ Chi dừng một chút, dường như đang nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng nói: "Bị một cô nương hôn, có chút mềm mại, có chút ngọt ngào, hơn nữa sau khi kết thúc toàn thân sẽ trở nên nóng bừng giống như bị lửa đốt vậy.”

“Vương gia, sao ngài lại đỏ mặt?”

Chu Dĩ Chi không được tự nhiên, vội hắng giọng: "Nói bậy bạ gì đó. Ngươi nhìn lầm rồi.”