Chương 3: Chất lỏng màu đỏ(1)

Hạ Ninh định hỏi thêm vài câu, nhưng Thang Lực đã im lặng bước vào nhà người báo án, vì vậy cô đành không hỏi nữa, đi theo vào cùng Thang Lực.

Đây là một ngôi nhà rộng khoảng 60 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách, trang trí tương đối đơn giản, không có gì xa hoa, nhưng cũng không mất đi cảm giác ấm áp. Từ những thứ trong nhà có thể thấy đây là nhà chỉ có hai người ở, là cặp vợ chồng nhỏ vừa mở cửa cho họ, không có người già, không có trẻ em.

Người đàn ông vội vàng đóng cửa lại sau khi Thang Lực và Hạ Ninh bước vào, như thể anh ta không muốn những người hàng xóm khác nghe chuyện họ báo án, về phần tại sao như vậy, Hạ Ninh cũng có chút tò mò nhưng không quan trọng nên tạm thời đặt sang một bên, trước mắt phải tìm hiểu nguyên nhân họ báo án trước đã.

Lần này, không cần bất kỳ ai hỏi, người thanh niên đã chủ động lên tiếng, anh ta chỉ lên trần phòng khách, nói với Thang Lực và Hạ Ninh: "Sáng sớm vợ tôi đi vệ sinh, đột nhiên thấy trần nhà không đúng lắm, cô ấy cảm thấy sợ hãi nên đánh thức tôi dậy, bảo tôi xem chuyện gì đang xảy ra, tôi đứng dậy nhìn, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy tôi đã báo cảnh sát."

Hạ Ninh nghe lời giải thích của anh ta, theo hướng ngón tay anh ta nhìn lên trần nhà. Từ lúc cô nhận điện thoại đến bây giờ đã hơn bốn mươi phút, bầu trời đã sáng hơn rất nhiều. Ánh sáng trong phòng khách hướng nam khá tốt, qua ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào không cần tốn sức cũng có thể nhìn rõ trong phòng có gì. Hạ Ninh nhìn thấy một chiếc đèn chùm pha lê nhỏ treo ở giữa trần phòng khách, mặc dù là kiểu đèn chùm pha lê, nhưng kích thước nhỏ hơn rất nhiều, quả cầu pha lê treo trên đó cũng thưa thớt, nhưng trọng điểm mà cô cần chú ý lúc này không phải là phiên bản đơn giản hóa của đèn chùm pha lê, mà là trần nhà ở gốc đèn chùm lẽ ra phải trắng như tuyết, do gốc đèn chùm hướng ra ngoài, nhưng nó lại lan ra một màu đỏ nhạt, màu đỏ giống như màu máu, nhưng nó nhạt hơn máu, thấm lan không ra hình dạng gì, chỉ nhìn ra đại khái là hình tròn, đường kính khoảng nửa mét. Từ chỗ này nhìn lên, mức độ thấm ướt tầng trên không nhẹ nên mới thấm ướt xuống tận tầng dưới khiến người tầng dưới dễ nhìn thấy.

"Hai người cho rằng đây là ......" Hạ Ninh không nói hết lời, cố ý chừa lại chữ sau.

Quả nhiên, thanh niên báo án lập tức gật đầu, nói thêm: "Máu! Cả hai chúng tôi đều cảm thấy đó là máu chảy ra từ lỗ hổng trên đèn chùm nhà chúng tôi, nó là từ tầng trên thấm xuống!"

"Anh có thể nói cụ thể hơn không? Tại sao anh lại nghi ngờ như vậy? Đây là nhà riêng của anh hay là nhà thuê? Hai người đã sống ở đây bao lâu rồi? Anh có quen biết người hàng xóm ở tầng trên không?" Hạ Ninh vốn định đợi Thang Lực hỏi, dù sao anh cũng cấp cao hơn cô rất nhiều, nhưng sau khi đợi một lúc, dường như Thang Lực không có ý định mở miệng, anh đơn giản không quan tâm đến điều đó, nên cô đành mở miệng hỏi người báo án.

Người đàn ông trẻ tuổi đưa tay ôm người phụ nữ bên canh mình để cô ta dựa vào mình, như cho đối phương một chút can đảm, nếu không, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, dường như cô ta đang lo lắng và sợ hãi, tựa như có thể bị suy sụp bất cứ lúc nào.

Người đàn ông nói với Hạ Ninh và Thang Lực: "Căn nhà này là chúng tôi mua, vừa mới dọn vào ở chưa được bao lâu, những người chung quanh, chúng tôi cũng không quen thân. Điều kiện gia đình hai bọn tôi cũng không tốt lắm, lúc kết hôn chúng tôi không đủ tiền mua nhà, mãi đến năm nay mới góp đủ tiền mua một căn nhà cũ qua một người môi giới. Thấy căn nhà sắp xếp đơn giản quá, mà chúng tôi lại không có nhiều tiền để gắn cái gì đó lên trần nhà, cũng không mua giấy dán tường nên mua một cái đèn chùm mà vợ tôi thích treo lên. Đến bây giờ chúng tôi dọn vào mới có 2 tuần, còn một số thứ chưa dọn dẹp xong..."

"Nói trọng điểm." Thang Lực vẫn luôn im lặng lúc này đột nhiên mở miệng nói. Tựa như không chịu nổi người đàn ông nói một đống lời vô nghĩa, nhưng lại không đề cập đến cụ thể vì sao lại báo án nên anh đành phải mở miệng nhắc nhở.

Vẻ mặt người đàn ông khựng lại có chút lúng túng, sau đó anh ta nói tiếp, lần này anh ta biết chọn trọng điểm: "Chỉ vì căn nhà này không dễ dàng gì mua được, cho nên cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất quý giá, cả ngày không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Tất cả trong mắt chúng tôi, chỉ lo có chỗ nào có tỳ vết, tốt nhất là chỗ nào cũng phải hoàn mỹ. Vợ tôi đặc biệt thích đèn chùm, bất kể bật hay tắt đèn, ban ngày hay tối, không có gì để làm cô ấy cũng ngồi nhìn. Lúc trời sáng dậy đi vệ sinh, cô ấy đi vào phòng khách, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn pha lê của mình thì mới phát hiện trên trần nhà có mảng màu lan ra, cô ấy nghĩ nhà hàng xóm trên lầu chảy nước nên nước thấm vào trần nhà chúng tôi, nếu vậy thì tường nhà chúng tôi phải nứt và bong tróc, cô ấy nhanh chóng bật đèn lên để xem, nếu nó thực sự bị rò rỉ, chúng tôi sẽ lên gõ cửa để tìm người nhưng ngay khi bật đèn, cô ấy chết lặng, thấy màu nước trên trần nhà không đúng, nó trông giống như máu, nên gọi điện thoại cho tôi, tôi đứng dậy nhìn, cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Hai người nhìn chỗ đó xem, màu sắc có phải rất giống máu giống?"