Chương 55: Lời thề độc

"Nói, thằng nhóc đó rốt cuộc ở xó nào?" Trong hầm dưới quán bar, Ngô Khiêm Vân lúc đầu thê thảm chỉ có thể van xin tha mạng thì lúc này đang hung hăn trước mặt Hầu Tử múa may dao găm nhọn hoắc.

"Em không biết." Hầu tử đã chịu một trận 'chiếu cố', thều thào trả lời, ngó con dao kề sát trước mắt mà trong lòng sợ hãi không nói ra lời, muốn lùi ra sau né nhưng bị hai thằng to con bạo lực đang bẻ quặt cánh tay hắn sau lưng, khống chế hắn cứng ngắc, lại có một thằng thô bạo giựt mạnh tóc hắn về phía sau, làm cho cái bản mặt hắn càng gồ lên.

"Không biết hả?" Ngô Khiêm Vân hắc hắc cười lạnh, "Mày, mẹ nó, còn dám cứng miệng!" Nhớ lại những cái nhục đã phải chịu liền một dao quẹt xuống.

Mũi đao nhè nhẹ lướt qua bên má Hầu Tử, chất lỏng đỏ sẫm lập tức bắn ra, dáng vẻ vốn đã bị đánh bầm dập lại càng khủng bố không chịu nổi. May mắn là Ngô Khiêm Vân cũng không xuống tay nặng quá, chỉ là dao cắt ngoài da thôi, nhưng cảm giác của Hầu Tử lại là một thứ tư vị khác, sau khi đích thân thưởng thức qua uy hϊếp tử vong, liền ngất xỉu luôn. Hai thằng to con đang nắm chặt hắn cảm thấy được sự thay đổi của cơ thể hắn, vừa buông tay, Hầu Tử mềm nhũn ngã ra đất.

"Hầu ca!" Đám tiểu đệ bọn thằng mập ở kế bên đang bị bảy tám thằng cao to khác coi chừng bởi vì góc nhìn không giống nhau, thấy Hầu Tử ngả phịch ra đất liên liên tưởng đến một thứ hậu quả đáng sợ, khản giọng gào thét gọi Hầu Tử, ánh mắt nhìn về phía thằng công tử kia như là hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.

"An tâm đi, nó còn chưa ngoẻo đâu." Ngô Khiêm Vân một chân ác ôn đạp lên mui bàn tay của Hầu Tử, Hầu Tử rống thê thảm một tiếng, "Mẹ nó, đúng là vô dụng, mất chút máu mà đã vậy rồi." Ngược lại không nhớ tới lúc đầu lúc hắn bị bắt thì còn chưa thấy máu đã mở miệng van xin cái gì cũng chìu rồi.

"Thả Hầu ca ra!" Thằng mập trừng mắt nhìn muốn tét mắt.

"Mày, mẹ nó, nói thả là thả.đúng rồi, mày chính là thằng khốn khϊếp lén đưa tin. Thao, lôi nó qua đây." Một thằng cao to xông tới, lôi ngay hắn qua.

"Thằng mập, không tưởng nỗi hả? Lúc đầu mày không phải uy phong đỉnh đỉnh sao hả?" Ngô Khiêm Vân âm hiểm nhìn hắn, không có dấu hiệu gì báo trước đột nhiên giơ cẳng đá một cái trúng ngay bụng thằng mập.

Thằng mập bụng bị trúng một cước, người cong oằn như con tôm, đau dữ dội, làm hắn phát không ra tiếng, cả khuôn mặt nhăn nhúm.

"Mà không phải có khả năng kiếm thằng kia đem lại đây sao? Bây giờ tao cho mày một cơ hội, lập tức kêu nó lại, nói không chừng tao thấy sảng khoái mà bỏ qua cho mày."

"Đại ca của tao tới.hụ, hụ." Thằng mập khó khăn mới nói ra tiếng, một cước mới nhận hồi nãy giống như đem tất cả không khí trong bụng nó phụt ra sạch, "Tụi bây.chết chắc rồi!"

"Con vịt chết mà còn cứng miệng! Được.Tao ngược lại chính là muốn coi coi thằng nhóc đó có bản sự gì. Hắc hắc.chỉ sợ đến lúc đó nó lại còn ngoan ngoãn quỳ trước mặt bổn thiếu gia mà cầu xin, ha ha." Lòng tự tin lúc này của Ngô Khiêm Vân trước giờ chưa hề căng phồng như vậy, có mười mấy thằng do nhị thúc và lão đầu tử phái lại, dù cho thằng lỏi đó võ công có giỏi thì cũng nhảy nhót không nổi, đối mặt với mười mấy cây súng không phải chỉ có bó tay chịu trói sao? Tưởng tượng đến cảnh tượng thằng lỏi kia bị thuộc hạ của mình dần thảm, hắn không khỏi hai mắt sáng rực, thậm chí còn nghĩ đến việc lợi dụng thằng lỏi kia dẫn con nhỏ không thèm để ý tới hắn chút nào lại.

.

.

Cục cảnh sát Đông Thành, trong văn phòng Cục trưởng.

Cục cảnh sát lúc này đã là chỉ cần Thiết Uyển nói là xong, Cục trưởng chính hiệu bởi vì làm việc không có năng lực nên đã bị đình chỉ công tác tạm thời, chỉ đợi vụ này qua thì chuẩn bị về quê trồng ruộng hoặc là bị đày đi rửa toa - lét.

Thiết Uyển nhấc điện thoại đặt trên bàn, bấm một số điện thoại đã khắc ở một nơi sâu thẳm trong trí nhớ.

Một lát sau, điện thoại nối thông rồi.

"Ai" Một giọng nói nghiêm khắc truyền đến, ngay cả tiếng 'alô' cơ bản nhất mà cũng cắt bớt.

Nhưng mà Thiết Uyển không hề phật ý, ngược lại còn thỏ thẻ, "Là con nè ba!"

"Uyển nhi?" Giọng điệu của đối phương bỗng dịu dàng, "Tìm ba có chuyện gì vậy?"

"Ba, ba còn nhớ chuyện ba nói với con mấy ngày trước không? Chuyện mà con còn đặc biệt nói ba phải chú ý nhiều."

"Sao rồi? Xảy ra chuyện rồi?" Giọng điệu của đối phương không giấu được vẻ sốt ruột.

"Không phải, là có người có ý định muốn đánh cái đồ vật kia."

"Đã điều tra ra là ai rồi à?"

"Dạ đúng rồi ba. Nhưng mà thân phận của người đó có chút.vấn đề." Thiết Uyển hết sức cẩn thận nói.

"Hừm! Thân phận gì cũng mặc, chỉ cần thằng nào có ý định muốn đánh cái đồ vật kia thì đều phải gϊếŧ!" Đối phương gay gắt nói, trong giọng điệu có lòng dũng cảm chém gϊếŧ không thể nghi ngờ được, "Là ai!"

"Ngô Hạc Niên, em trai của chủ tịch Ngô Thị Tập Đoàn, bây giờ có lẽ đang tàng giữ trong nhà của hắn." Thiết Uyển sau khi đã lục xem lại hằng hà sa số hồ sơ trong sở cảnh sát đã sớm phát hiện ra Ngô Hạc Diên có một em trai cùng cha khác mẹ, nhưng mà mười năm trước đã rời nhà đi du học, nghe nói là gia nhập một tổ chức thần bí nào đó.

Đối phương trầm mặc một lát, cuối cùng mới mở miệng nói: "Tin tức có thể tin cậy được không?"

"Chính xác!" Thật sự là Thiết Uyển cũng không rõ vì sao đối với tên lưu manh suốt ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi của mình thì nàng lại có sự tín nhiệm tuyệt đối.

"Tốt, việc này con không cần quản nữa, ba sẽ cho người tiếp quản công tác của con. Vẫn còn hai ngày.cái đồ vật đó cũng nên tới rồi.đúng rồi, con lâu rồi chưa có về nhà, má con nhớ con sắp điên rồi đó, nhớ lúc nào về thăm đó."

"Con biết rồi! Nhưng.ba a, con nói gì thì cũng là một cảnh sát nhân dân, ba lại biểu con khoanh tay đứng nhìn như vậy."

"Uyển nhi!" Đối phương ngắt lời nàng, "con biết cái đồ vật đó nguy hiểm bao nhiêu không? Người để ý tới nó làm sao có thể đơn giản chứ? Cảnh sát tụi con bắt trộm vặt, giải quyết một vài tranh chấp dân sự còn được, thật sự muốn đối phó với loại phần tử khủng bố đã trải qua huấn luyện đặc thù này, đó là súng bắn chim đánh với đại pháo."

"Ba." Thiết Uyển lớn tiếng nũng nịu, rõ ràng không hài lòng với suy luận của ông.

"Ba nói không được là không được! Chuyện này đã nói rõ rồi. Còn nữa, con dừng phái người lén theo dõi, mấy kẻ đó đều có năng lực chống trinh sát rất cao, lỡ như đả thảo kinh xà."

"Biết rồi mà, ba, ba dài dòng quá đi! Đã như vậy, hay là con trở lại trường học tiếp tục làm giáo viên vậy được hông?"

"Theo như ba thấy hay là con về nhà đi, vừa hay bầu bạn với má con, con gái cả ngày ở ngài đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì ra cái giống gì! Lại nói, mấy thằng buôn ma túy cũng nguy hiểm lắm đó."

"Được rồi, ba, không có chuyện gì nữa thì con sắp gác máy đây." Thiết Uyển thật sự chịu hết nổi tính cằn nhằn của ông già, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Đợi chút, một vấn đề cuối cùng!"

"Cái gì cơ?"

"Người ngợm cũng sắp 30 tuổi rồi, cũng nên kiếm một người đàn ông để gả đi." Đối phương còn muốn nói tiếp nhưng bên lỗ tai đã truyền đến một chuỗi tít tít máy bận, bất giác cười khổ đặt điện thoại xuống.

Thiết Uyển ngồi ngơ ngẩn, trong lòng vẫn đang nhớ đến lời khuyên sau cùng của ông già, tìm một người đàn ông để gả đi? Nói dễ dữ ha! Ngả đầu vào ghế dựa nhắm mắt, bất chợt phát hiện một thân ảnh xông vào trong não. Chết tiệt, là cái tên hỗn đản đó! Thiết Uyển vừa nghĩ đến một người liền không thể không nghiến răng nghiến lợi. Thầm phát lời thề độc: Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta nhất định sẽ trả đũa lại!