Chương 2

"Cậu có biết xấu hổ là gì không hả?"

"Sao nào, chọc chị ghen tỵ à?" Tống Trĩ bưng cốc nước lên, yết hầu trượt lên xuống theo động tác uống nước, "Chị hung dữ như vậy, ế cũng phải thôi."

"Được rồi, chị chịu thua cậu." Linda hiểu rõ tính cách của cậu, "Chị chỉ muốn nhắc nhở cậu, tài khoản Weibo của cậu bị thu hồi rồi, tạm thời do chị quản lý."

"Tùy chị."

Với Tống Trĩ, việc chửi người có thể diễn ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, căn bản không bị giới hạn bởi tài khoản Weibo.

"À đúng rồi, chồng cậu sắp về chưa?"

"Chưa."

Anh mới không thèm về, Nghiêm Hoài chỉ muốn cả đời này không bao giờ phải gặp lại cậu.

Suy cho cùng, cậu chỉ là kẻ dùng thủ đoạn đê hèn để lên giường với Nghiêm Hoài, sau đó ép anh phải kết hôn với mình.

"Thôi, không nói nữa, quản lý của tên tuyến 18 kia lại gọi điện thoại rồi, chị phải đi xử lý anh ta đây."

"Này, chị đừng có mà để ý đến anh ta." Tống Trĩ nói.

"Sao thế?"

"Em sợ chị không chịu nổi cám dỗ, sẽ đi theo anh ta đấy."

"Cút!"

Bị cúp điện thoại, vai Tống Trĩ buông thõng xuống, cậu khom người ngồi xuống chiếc ghế sofa da, vùi mặt vào cánh tay.

Cậu ghét bị người khác nhắc đến Nghiêm Hoài, chỉ cần nghĩ đến anh, tim cậu như bị ngâm trong nước chanh có ga không đường, lâu thật lâu mới có thể bình phục lại.

Giống như giấc mơ của cậu đêm qua.

Đã gần hai năm không gặp, Tống Trĩ vẫn thỉnh thoảng mơ thấy anh, thậm chí còn không biết xấu hổ mà lặp lại cảnh tượng đêm đó trong mơ.

Hai năm trước, mặc dù lúc đó cậu nửa mê nửa tỉnh, nhưng vẫn nhớ rõ mình đã lấy hết can đảm giật cà vạt của anh, và cả hơi ấm mà đối phương để lại trên người mình.

Cậu không thể nào quên được trải nghiệm đó, khắc cốt ghi tâm sự dịu dàng mà Nghiêm Hoài đã dành cho mình.

Tống Trĩ vò đầu bứt tóc, ép buộc bản thân không được nghĩ lung tung nữa. Nhất định phải tìm việc gì đó để làm, mới có thể không nghĩ đến anh.

Cậu mở WeChat, tìm avatar của Linda.

"Bạn đã chuyển một khoản tiền: 20000."

Linda: "Làm gì vậy?"

"Lấy đi mua thẻ làm đẹp đi."

Linda: "Cuối cùng cũng biết chị vì cậu vất vả thế nào rồi hả, động lòng hối hận rồi à?"

"Cũng không phải, chỉ sợ chị bị em chọc tức đến nổi nếp nhăn, càng khó tìm bạn trai hơn."

Linda: "Cút! ! !"

Tống Trĩ ôm điện thoại cười một lúc, tiếp tục gõ mấy chữ.

"Xóa chưa?"

"Linda đã bật chế độ xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của cô ấy. Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương xác nhận thì mới có thể trò chuyện."

Đúng như dự đoán, Tống Trĩ tắt điện thoại, tiện tay ném sang một bên. Linda cứ cách vài ngày lại xóa kết bạn với cậu một lần, lịch sử trò chuyện của hai người xen lẫn đủ loại thông báo của hệ thống.

Chắc chắn không quá vài ngày nữa lại phải thêm lại, không thấy phiền phức sao.

Đã 5 giờ chiều, Tống Trĩ xoa bụng đi vào nhà bếp. Cậu không thích có người ngoài ở nhà thường xuyên, dì giúp việc sẽ đến vào giờ cố định để đưa ba bữa ăn mỗi ngày và dọn dẹp phòng ốc.

Trên bàn ăn vẫn bày nguyên bữa sáng và bữa trưa. Tống Trĩ không có khẩu vị, cũng lười hâm nóng, cậu quay lại phòng khách, từ trên bàn trà đầy ắp đồ ăn vặt cầm lấy một túi khoai tây chiên, ngồi lại ghế sofa.

Trong TV, đài truyền hình địa phương đang chiếu một bộ phim thanh xuân thần tượng, nam phụ là diễn viên tuyến 18 bị Tống Trĩ đá gãy xương sườn, cậu không chuyển kênh, cắn một miếng khoai tây chiên.

Không ngờ hát dở thì chớ, diễn xuất cũng tệ như vậy.

Đúng là có một không hai.

"Không có hậu thuẫn, không có diễn xuất mà cũng dám lăn lộn trong giới giải trí?" Tống Trĩ vừa xem TV vừa lẩm bẩm, "Có thời gian lập đền thờ*, thì đi học bổ túc giáo dục bắt buộc đi."

(*) Ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ những người có hành vi đạo đức giả, giả vờ thanh cao.

Trong phòng vang lên tiếng động lạ, ngoại trừ tiếng chương trình truyền hình và tiếng khoai tây chiên, thời điểm này, trong nhà chỉ có một mình Tống Trĩ.

Miếng khoai tây chiên dừng lại trên miệng, Tống Trĩ lần theo tiếng động quay đầu lại, ở hướng cửa ra vào, cậu phát hiện ra người tạo ra âm thanh.

Bên trong cánh cửa gỗ hai cánh màu đỏ, đứng sừng sững một người đàn ông mặc áo khoác màu tối. Anh đẩy vali màu đen, vẻ mặt tuấn tú không đoán được tâm trạng, từ đầu đến chân đều chỉnh tề gọn gàng.

Tống Trĩ đứng chôn chân tại chỗ, cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh.

Cuộc hội ngộ sau hai năm xa cách, kéo theo cả những ký ức ùa vào trong đầu, nhấn chìm cậu trong biển hồi ức.

Người mà cậu đã thầm mến từ năm 15 tuổi, người đã khiến cậu mất ngủ đêm qua, đang đứng ngay ngắn cách cậu vài mét.

Gió từ bên ngoài thổi mạnh làm tà áo khoác của anh bay phần phật, ánh hoàng hôn le lói sau lưng phủ lên người Nghiêm Hoài một lớp lông tơ mềm mại, cổ áo anh hơi mở, nhưng ánh mắt Tống Trĩ lại dán chặt vào nốt ruồi nhỏ tròn trịa bên trái yết hầu.

Hai năm trước, cậu đã từng hôn lên đó.