Chương 1

Sân bay quốc tế Giang Thành, một chiếc Mercedes - Benz màu đen đỗ ở vị trí VIP trong bãi đỗ xe. Màu đen mờ nhẹ nhàng và sang trọng là điểm bắt mắt nhất trong nhóm xe sang này.

Đông Lỗi đứng một chân còn lại gác lên bậc thềm bên cạnh, tựa vào cửa xe chào người đàn ông cao lớn đi từ phía đối diện.

Khẩu trang đen che kín nửa khuôn mặt của người đàn ông, nhưng cũng không che được sống mũi cao thẳng. Lông mày kiếm lộ ra và đôi mắt nhướng lên toát ra khí chất như của một CEO độc tài vừa mới tham gia họp hội đồng quản trị.

Đường cong cơ bắp như ẩn như hiện dưới chiếc áo len màu đen cổ cao, tay đẩy hành lý, đôi chân dài nghịch thiên, trông chẳng khác gì một người mẫu nam đi nhầm phim trường.

“Hoan nghênh trở về! White!" Đồng Lỗi mở rộng vòng tay, lảo đảo đi về phía người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông tên White tên tiếng Trung là Lục Tư Bạch, Đông Lỗi vẫn không hiểu, thân cao một mét chín, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ chuyên ngành y Harvard, lại là tiến sĩ khoa tim mạch hàng đầu thế giới, còn là cổ đông lớn nhất hội đồng sáng lập của AI, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, muốn tiền có tiền, vì sao vẫn độc thân đến nay?

Lục Tư Bạch tự nhiên từ chối cái ôm của Đông Lỗi, "Cám ơn!" Nắm đấm của hắn nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang mở rộng của anh.

Đông Lỗi hiểu được gật đầu, "Nè, tật xấu này của cậu chẳng những không thay đổi." Anh mở cửa ghế lái phụ cho Lục Tư Bạch, "Còn càng ngày càng nghiêm trọng.”

Khuôn mặt Lục Tư Bạch đeo khẩu trang căn bản không thấy rõ biểu tình, khúc nhạc <> của Chopin vang lên, kết hợp với nội thất màu đen của xe, tựa như một vị tướng quân mặc giáp giục ngựa, đến nghênh đón vi vua của nó.

“Này! Dựa trên số liệu phân tích của tôi, xác suất cậu thích chiếc xe này là 95%." Đồng Lỗi đạp chân ga, chiếc xe chữ G gầm rú lao ra khỏi bãi đậu xe VIP.

“Ừ." Lục Tư Bạch trả lời ngắn gọn.

Vùng đất mười năm qua chưa đặt chân lại, khung cảnh trong trí nhớ đều bị thay thế bởi những tòa nhà cao tầng liên tục lùi về trong chốc lát, làm cho người ta bị ảo giác xuyên qua thời không khác.

"Cựu sinh viên Harvard đều muốn chào đón cậu, ánh sáng của người Trung Quốc. Bằng không tối nay chúng ta cùng nhau chào đón cậu trở về Trung Quốc nhé?" Đồng Lôi biết Lục Tư Bạch không thích cảnh tượng quá sôi động nên đã cố gắng hết sức làm cho buổi lễ chào mừng trở nên đơn giản nhất có thể.

"Tôi có hẹn ở nhà hàng ở sân phía nam vào buổi tối." Giọng nói của Lục Tư Bạch trầm thấp hòa hợp với khúc nhạc Chopin.

Đông Lỗi nói: "Xem ra Nam Vô Cương vì muốn mời cậu tới đã tốn không ít tâm tư, ngay cả khi tôi nói cho ông ta biết giá trị của " tiểu Tâm" về việc định giá con trai 20 tỷ NDT, cũng không mời giáo sư Lục về nước."

Lục Tư Bạch: "Cũng được!”

Đồng Lỗi xoay người "Là em gái Nam mời cậu về đây phải không? Tôi đang nói cái gì vậy, con người chỉ có khi mất đi mới hiểu được quý trọng, trước kia ở Harvard, em gái Nam vì cậu... Chậc chậc chậc! bây giờ cô ấy đã trở về Trung Quốc, cậu mới phát hiện ra cô ấy giỏi đến mức nào, còn từ bỏ dự án A-Heart?”

Lục Tư Bạch đầu cũng không quay lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cậu bớt nhiều chuyện đi, nếu không "tiểu Tâm" không chừng đã 250 tỷ rồi.”

"..." Tục ngữ nói bát quái không phải xây trong một ngày, Đồng Lỗi quyết định đổi đề tài, "Về nhà trước xem nhà mới của cậu, căn hộ hai tầng ở tầng cao nhất khu Vọng Hải. Hôm qua nhờ người quét dọn xong rồi, cố gắng hết sức để duy trì phong cách giống ngôi nhà ở Boston của cậu, cẩn thận chỉnh sửa phong cách trang trí giống sở thích của cậu xác suất là 94%, nhưng chỉ có điều."

Đồng Lỗi dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hai căn nhà một tầng, nhà ở Trung Quốc là như vậy. Giá nhà ở đây đã lên tới 20 vạn một mét vuông. Đây là căn nhà duy nhất tôi có thể tìm được có diện tích trên 300 mét vuông, cóthể nhìn ra biển, ở tầng cao nhất.”

Lục Tư Bạch "Ừ." một tiếng.

Đồng Lỗi nghiêm túc nói: "A-Heart không phải là hạng mục cậu vẫn muốn tham gia sao? Nơi đó có đội ngũ y học cao cấp thế giới, cậu ở Harvard nhiều năm như vậy không phải vì nó sao? Tôi thật sự không tưởng tượng được lý do nào để cậu trở về nước sau khi nhận được lời đề nghị của trường đó."

Lục Tư Bạch không nói gì, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên màn hình của tòa nhà thương mại đang chiếu một quảng cáo nước hoa nam, nam minh tinh tuấn mỹ mang theo nét hoang dã, ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ đen của chiếc xe lớn phản chiếu lên mặt của Lục Tư Bạch, đáy mắt hắn xẹt qua một tia mơ hồ và phức tạp, "Tôi muốn làm điều gì đó cho đất nước."

Đồng Lỗi: "......”