Chương 10: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ngoài tiểu huyệt

Tiểu huyệt Lâm Vãn bị côn ŧᏂịŧ lớn cọt xát đến bủn rủn, vừa mới cao trào, tiểu huyệt giờ phút này lúc đóng lúc mở co rút lại.

Tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng. Hương thơm tiểu huyệt ngọt ngào dụ hoặc hơn mười phần, câu dẫn Cố Tây Trầm muốn đem côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Nhưng Cố Tây Trầm cố nén du͙© vọиɠ, tiếp tục đem dươиɠ ѵậŧ thô tráng để ở hoa huyệt bên ngoài cọ xát.

Côn ŧᏂịŧ thô ráp cứng rắn đem môi âʍ ɦộ cọ xát đến đỏ bừng, Lâm Vãn vừa mới cao trào, tiểu huyệt bị ngược đãi giống như còn mãnh liệt kí©h thí©ɧ hơn.

Thời điểm Lâm Vãn sắp cao trào lần thứ hai, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra khỏi môi âʍ ɦộ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng dọc theo môi âʍ ɦộ nhỏ giọt xuống dưới, chỉ thấy tiểu huyệt cô bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cho rối tinh rối mù, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

Tuy rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có bắn vào bên trong tiểu huyệt, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra đến môi âʍ ɦộ vẫn làm Lâm Vãn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

“Ông xã, vì sao không bắn vào bên trong?”

Lâm Vãn không hài lòng mà bẹp bẹp cái miệng nhỏ. So với việc cọ xát tiểu huyệt, cô thích dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong tiểu huyệt hơn.

Nhìn khuôn mặt Lâm Vãn có chút bất mãn, Cố Tây Trầm hít sâu một hơi.

“Chờ em dưỡng thương xong sẽ cho em ăn gậy thịt.”

Cố Tây Trầm lấy khăn giấy lau khô tiểu huyệt cho cô.

Tuy rằng hận không thể hiện tại đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào bên trong tiểu huyệt cô, nhưng hiện tại cô căn bản không có ý thức được bản thân đang làm cái gì. Chờ cô thanh tỉnh liệu còn nguyện ý cùng anh…

Cố Tây Trầm nhịn không được lắc lắc đầu, anh rốt cuộc đang miên man suy nghĩ cái gì?

Nếu Lâm Vãn tỉnh táo, làm sao có thể nguyện ý cùng anh làʍ t̠ìиɦ? Sợ rằng nhớ lại những việc trong khoảng thời gian này, cô còn hận không thể lập tức cùng anh ly hôn.

“Chính là… tiểu huyệt người ta còn ngức, muốn gậy thịt của ông xã thọc vào.”

Lâm Vãn cắn môi.

Cố Tây Trầm nghe được Lâm Vãn nói, phía dưới dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn tinh cơ hồ lại kịch liệt phản ứng.

“Nghe lời. Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc rồi. Đi quay chụp trước.”

Cố Tây Trầm vỗ nhẹ vào bờ mông của Lâm Vãn.

Lâm Vãn lúc này mới từ trong lòng ngực của anh đi xuống, chỉ là chút kɧoáı ©ảʍ này cũng không làm đại mỹ nhân thỏa mãn. Cô nắm ống tay áo Cố Tây Trầm, ánh mắt cực nóng mà nhìn anh, “Chờ em dưỡng thương xong, ông xã nhất định phải giữ lời.”

“Ừ.”

Cố Tây Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm ửng hồng, tim nhịn không được kịch liệt nhảy lên.

Anh nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một câu. Cố Tây Trầm, ngươi cũng thật con mẹ nó vô dụng. Hiện tại nhìn thấy Lâm Vãn vẫn còn có thể xúc động giống như một đứa trẻ.

Nếu không phải gặp được Lâm Vãn, anh cũng sẽ không biết cảm giác thích một người lại có thể mãnh liệt như thế, trái tim chỉ nguyện ý đập vì một mình cô.

Đợt thứ hai quay chụp tiến độ cũng rất nhanh, Lâm Vãn đã kết thúc quay chụp trước buổi trưa.

Nhϊếp ảnh gia nhịn không được tán thưởng mỗi một lần cùng Lâm Vãn hợp tác, Lâm Vãn so với người mẫu chụp hiệu quả còn tốt hơn. Thời điểm lựa chọn hình ảnh cơ hồ tấm nào cũng có thể dùng, hoàn toàn không cần lo lắng.

Sau khi buổi chụp kết thúc, Cố Tây Trầm mang theo Lâm Vãn đến một bệnh viện khác.

Bác sĩ phụ trách Lâm Vãn đeo gọng kính màu vàng, toàn thân tản ra khí chất cao lãnh cấm dục. Hắn cầm tập tài liệu trên tay, thời điểm đi qua hành lang bệnh viện, một đám nữ y tá trong mắt tràn ngập lấp lánh.

“Quá đẹp trai!”

Lâm Vãn nhịn không được cảm thán nói.

“Hắn là chồng của đàn chị Cố Miên. Tuy rằng Cố Miên sau khi sinh con đã lui về phía sau, nhưng vợ chồng hai người bọn họ vẫn rất ân ái.”

Cố Tây Trầm lạnh lùng nói.

“Ông xã, anh đang ghen à?”

Lâm Vãn nhịn không được cười nói.

“Ghen, anh tại sao phải ghen? Ha ha.”

Cố Tây Trầm quay đầu ho nhẹ một tiếng. Bểu hiện của anh rõ ràng như vậy sao?

“Hai người đến đây nếu không xem bệnh thì mời đi ra ngoài, nơi này không phải địa phương để hai người thể hiện tình cảm.”

Phó Dư hai tay chống cằm, ánh mắt sắc bén khiến Lâm Vãn run rẩy.

Cố Tây Trầm lập tức đem Lâm Vãn ôm vào trong ngực, đồng thời trừng mắt nhìn lại. Hai người đàn ông liếc mắt nhau một cái lập tức biết đều là cùng một loại người.

Phó Dư cầm báo cáo Lâm Vãn cẩn thận xem xét một lần, “Căn cứ vào báo cáo kiểm tra, cơ thể của cô ấy không có vấn đề gì.”

“Nhưng trí nhớ của cô ấy rõ ràng lệch lạc.”

Cố Tây Trầm giải thích nói.

Phó Dư hỏi: “Ví dụ như?”

“Trước khi cô ấy bị thương, thái độ đối với tôi không phải như vậy. Lúc trước cô ấy đối với tôi, ừm, chính là tương đối lãnh đạm. Nhưng hiện tại…”

Cố Tây Trầm nhìn về đôi tay đang gắt gao ôm eo mình tiếp tục nói: “Hiện tại rất ỷ lại vào tôi.”

“Ông xã, người ta lãnh đãm với anh còn không phải bởi vì anh đối với bạn gái cũ nhớ mãi không quên sao.”

“Anh không bạn gái cũ!”

Cố Tây Trầm một tay đỡ trán nhìn về phía Phó Dư, “Đại khái tình huống chính là như vậy.”

Phó Dư giải thích nói: “Căn cứ kiểm tra có thể nói khả năng đại não bị va chạm nên bị rối loạn trí nhớ. Nhưng nhìn chung, rối loạn ký ức sẽ không xuất hiện. Trước khi xảy ra tai nạn cô ấy có đọc qua thứ gì không?”

Trợ lý của Lâm Vãn, Tiểu Trần lập tức từ trong bao lấy ra kịch bản , “Bác sĩ Phó, đây kịch bản chị Lâm Vãn xem trước khi xảy ra tai nạn xe.”

Cô bé đã in hai bản, một bản cho Phó Dư, một bản cho Cố Tây Trầm.

Phó Dư xem xong kịch bản sau đó giải thích nói: “Rất hiển nhiên hiện tại cô ấy coi mình nữ chính trong phim truyền hình cẩu huyết này.”