Chương 3: Tiểu huyệt phía dưới cũng muốn rửa

Nhìn bộ dáng của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm cố nén du͙© vọиɠ xoay người lại.

“Hiện tại đầu óc anh không thanh tỉnh. Em tự tắm đi.”

Nhưng một đôi tay thon dài mềm mại ôm lấy eo anh, buồn bực nói: “Anh có phải còn thích thiên kim tiểu thư kia đúng không.”

Cố Tây Trầm nghe được Lâm Vãn nói, nhớ tới năm đó cha anh đúng là cố ý liên hôn. Nhưng ngay từ đầu anh đã không có ý định đồng ý.

Anh không nghĩ tới Lâm Vãn còn nhớ rõ! Cái cô gái kia, anh hiện tại liền còn không nhớ người ta mang họ gì.

Cố Tây Trầm lập tức quay đầu giải thích, “Lâm Vãn, lúc trước anh cũng chỉ gặp qua một lần, cơm còn chưa ăn xong. Em đừng hiểu lầm.”

Lúc này điện thọai trong quần Cố Tây Trầm vang lên.

“Anh xem cô ta còn gọi điện cho anh.”

“Lâm Vãn, em đừng nói bậy. Đây chỉ là điện thoại của người đại diện gọi tới. Không tin em có thể nghe.”

Vì để chứng minh trong sạch, Cố Tây Trầm trực tiếp mở loa ngoài điện thoại.

Lúc này đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ

“Tây Trầm, em từ nước ngoài đã trở lại. Qua ba năm, em vẫn không quên được anh. Em nghe nói anh cùng Lâm Vãn cũng không yêu nhau. Em nghĩ có lẽ em còn cơ hội.”

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn nhíu lại, nước mắt lại sắp sửa rơi xuống.

Cô muốn khóc, cái này không thể dỗ được!

“Không phải, cô là ai? Sao lại lấy điện thoại người đại diện gọi cho tôi.”

“Em vừa mới đến công ty anh.Cho nên…”

Cố Tây Trầm trực tiếp cúp máy.

Lúc này Lâm Vãn chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống dưới.

“Đừng khóc. Lâm Vãn, anh thực sự không có quan hệ với cô ta. Cô ta tự mình chạy tới công ty, anh không quen biết cô ta.”

Cố Tây Trầm luống cuống tay chân, vội vàng đem người ôm ngồi vào bên trong bồn tắm.

“Vậy để anh tắm cho em.”

Lâm Vãn xoay đầu nhìn về phía Cố Tây Trầm, phồng má. Đôi mắt hồng tròn xoe giống như con thỏ.

“Tắm, em đừng khóc.”

Cố Tây Trầm lúc này vội vàng dỗ, nơi nào còn dám không đồng ý.

Nghe được Cố Tây Trầm đáp ứng, Lâm Vãn lập tức thu hồi nước mắt.

“Vậy anh cởϊ qυầи áo trước, quần áo anh rất dơ.”

Đại mỹ nhân Lâm Vãn chính là có thói ở sạch. Anh ở bên ngoài một ngày, quần áo ô uế sao có thể cùng cô ở bên trong bồn tắm.

Cố Tây Trầm thấy Lâm Vãn nhăn mặt, lập tức đem quần áo trên người cởi bỏ. Thời điểm cởi chỉ còn cái qυầи ɭóŧ, Cố Tây Trầm thoáng do dự.

Kết quả lúc chân anh bước vào bồn tắm, Lâm Vãn chỉ vào qυầи ɭóŧ anh nói: “Anh vẫn chưa cởi nó ra. Rất dơ.”

“Cái này không cần cởi.”

Cố Tây Trầm giọng nói có chút khàn khàn. Hiện tại đầu anh là một đống suy nghĩ không khác gì cầm thú.

“Không được.”

Lâm Vãn nói lại rưng rưng nước mắt.

“Được được được, anh cởi.”

Cố Tây Trầm đem qυầи ɭóŧ cởi xuống. Ở giữa hai chân có một gậy thịt thô dài. Côn ŧᏂịŧ lúc này ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.

Anh ngồi phía sau Lâm Vãn, côn ŧᏂịŧ liền đỉnh lên cặp mông mềm mại.

Mông Lâm Vãn giật mình cùng qυყ đầυ cọ xát, làm cho côn ŧᏂịŧ Cố Tây Trầm bắt đầu cứng.

Cố Tây Trầm hít sâu một hơi, nỗ lực không cho suy nghĩ xấu xa điều khiển. Anh còn nhớ rõ ba năm trước,khi phá thân Lâm Vãn, bộ dáng cô thống khổ cùng ghét bỏ.

Lúc này đầu óc Lâm Vãn không thanh tỉnh, nếu cô tỉnh táo chỉ sợ sẽ càng chán ghét anh.

Dùng sữa tắm tạo bọt biển, sau đó xoa lên tấm lưng trắng mịn màng của Lâm Vãn.

“Còn có phía trước.”

Lâm Vãn xoay người. Mặt đối mặt với Cố Tây Trầm.

Hai chân thon dài mở ra, dang rộng ở trên đùi anh. Hoa huyệt phấn nộn tự nhiên cũng lộ ra đối diện với anh. Tiểu huyệt phấn nộn ngâm mình ở trong nước, thoạt nhìn phá lệ mê người.